• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Được rồi, mau ngồi xuống đi con” – Châu Minh Đạt vội vàng nói trong khi Lý Gia Hân chạy ra đưa con gái 

của mình vào. 

“Trời, con sao vậy? Sao người lại dính bẩn đến mức này? Đã có chuyện gì xảy ra ư?” – Lý Gia Hân giả vờ 

thảng thốt hỏi, không quên nói thật to để Lãnh Tử Duật nghe được. 

“Không có gì đâu mẹ, chắc là em bé lúc nãy không may chạm vào váy của con thôi” – Châu Thị Huệ nhẹ 

nhàng trấn án mẹ mình, giọng nói du dương như tiếng đàn dương cầm. 

Lý Gia Hân đương nhiên là đã đoán ra được chuyện này, bà phối hợp ăn ý cùng con gái để diễn một màn 

kịch giả làm người tốt. 

Lãnh Tử Duật vốn không phải là một người khờ khạo, đương nhiên là đã điều tra con gái của bà rất kĩ 

lưỡng. Cậu ta chắc chắn sẽ muộn lột trần mặt nạ của con gái bà xuống. 

Nhưng mà chắc chắn sẽ không ngờ tới việc, núi cao sẽ còn có núi cao hơn. Sống tới từng này tuổi rồi, chẳng lẽ một người như Lý Gia Hân bà lại chấp nhận chịu thua thằng nhóc mới tí tuổi đầu Lãnh Tử Duật đó hay sao. “Cái con bé này thật là! Cháu thấy đấy, Tử Duật. Con bé Thu Huệ này nhà bác ngốc nghếch lắm cơ, lại bị một con bé bán hoa ở đâu ra dụ mua hết số hoa còn lại đây mà. Tính nó tốt quá, bác có bảo thế nào Thu Huệ cũng chẳng nghe” – Lý Gia Hân ra vẻ lắc đầu ngán ngẩm nhưng vẫn đỡ lấy giúp con gái giỏ hoa rồi để 

lên mặt bàn nhằm thu hút sự chú ý từ Lãnh Tử Duật. 

“Sao bác lại nói vậy? Thu Huệ cô ấy như vậy thật đúng là một người lương thiện và tốt bụng mà” – Lãnh Tử 

Duật khẽ nhếch môi cười nói. 

Châu Thu Huệ vén tóc một cách ngại ngùng rồi đáp: “Anh là anh Tử Duật ạ? Em là Chầu Thu Huệ, nghe bố mẹ nói chúng ta đã gặp nhau rất nhiều hồi còn nhỏ. Vậy mà mãi tới bây giờ mới có dịp gặp lại anh.” 

“Đúng vậy, hồi nhỏ anh đã gặp em mấy lần. Em vẫn trong sáng, đáng yêu như ngày nào, chẳng khác hồi ấy 

là mấy.” 

“Thật vậy ư?" - Châu Thu Huệ ngạc nhiên thốt lên. “Cảm ơn anh đã khen ngợi. Còn anh Tử Duật bây giờ 

chững chạc hơn nhiều quá làm em chẳng thể nào nhận ra được nữa” 

Còn chẳng phải như vậy hay sao. Hồi nhỏ, Lãnh Tử Duật trong trí nhớ của Châu Thu Huệ chỉ là một chàng 

trai gầy gò, đen nhẻm xấu xí. Nhưng người đàn ông ngồi trước mặt cô lúc này thì lại như được thay da đổi 

thịt vậy. 

Lúc trước chỉ được nhìn Lãnh Tử Duật mà đã đủ khiến cô phải mê mẩn đến như vậy rồi, giờ được trực tiếp nhìn thấy anh trước mặt mới thấy, bên ngoài đẹp hơn trong ảnh gấp nhiều lần. “Thôi được rồi, hai đứa ngồi xuống ăn đi cái đã. Chúng ta cùng nâng ly cho buổi gặp mặt ngày buổi tối này 

thôi nào” - Châu Minh Đạt nhanh chóng cắt ngang màn giới thiệu dài dòng ban đầu để chính thức khai mạc 

“bữa tiệc” ngày hôm nay. 

Tiểu Ngũ đứng bên cạnh nhìn đại ca cùng đám người đó mà chóng cả mặt. Đại ca hôm nay cũng hợp tác 

diễn sấu thật đấy. Nếu Tiểu Ngũ mà là người ngoài không biết gì nhìn vào, còn cảm động tưởng đây là một 

buổi tụ họp gia đình đầy hạnh phúc sau bao ngày chia ly nữa cơ. 

Đang ăn thì Châu Minh Đạt bỗng quay sang nhìn Lãnh Tử Duật với vẻ mặt vô cùng xúc động, ông nghẹn 

ngào nói: 

“Bố cháu ông ấy mà thấy được cảnh cháu lớn khôn thành người như thế này. Chắc chắn ở dưới suối vàng sẽ vui và hãnh diện lắm đây” 

“Ở kìa cái ông này, đang vui sao ông lại nhắc đến chuyện đã qua để cho Tử Duật chảu nó lại nghĩ ngợi như vậy” – Lục Gia Hân nhẹ nhàng nhắc khéo chồng mình. “Ừ nhỉ, tôi lẩm cẩm quá rồi. Tử Duật, cháu cứ mặc kệ ông già này đi nhé!” – Châu Minh Đạt có chút ngại 

ngùng, tự đưa một ly rượu lên miệng uống để phạt mình. “Dạ không sao, mà mọi người đừng chỉ nói về cháu nữa.” – nói rồi, Lãnh Tử Duật hướng cái nhìn sang phía Châu Thu Huệ rồi nói tiếp. “Thu Huệ, dạo này em đang làm ở đâu rồi? Công việc vẫn tốt chứ?” 

Châu Thu Huệ bị Lãnh Tử Duật hỏi bất ngờ, tuy nhiên mọi thứ đều đã nằm trong kế hoạch cả nên cô rất nhanh liền trả lời lại ngay: 

“Em ấy hả? Công việc của em cũng tạm ổn anh ạ.." 

Thu Huệ giả vờ ngại ngùng nhìn sang bố mẹ, Lục Gia Hân ngay lập tức đỡ lời cho con gái. “Trước con gái bác cũng đi làm ở nhiều công ty lớn. Nhưng sau bác với bố nó gọi Thu Huệ về nhà làm cho công ty của gia đình luôn. Hiện tại Thu Huệ đang làm giám đốc truyền thông cho công ty của bác Châu” “Cô ấy là một nhân tài lại còn chăm chỉ như vậy, không làm cho gia đình thì đúng là phí phạm mất tài năng đó ạ.” – Lãnh Tử Duật cũng gật đầu đồng tình. “Anh đừng khen Thu Huệ như vậy nữa, làm em phổng mũi lên rồi này” – Thu Huệ vừa cười thật duyên dáng vừa nói. Sau đó cô thao thao bất tuyệt về những gì bản thân đã nghiên cứu và tìm hiểu được về công ty của Lãnh gia. Lãnh Tử Duật nghe xong cũng phải trợn tròn mắt vì sự am hiểu này của Thu Huệ. Phụ nữ yêu thích kinh 

doanh như vậy giờ không còn hiếm, nhưng hiểu được các con số và phân tích được chúng thì không phải ai 

cũng làm được. 

Những điều cô gái này nói ra thật sự khiến cho Lãnh Tử Duật anh phải có cái nhìn khác về cô. 

“Em đúng là có tầm hiểu biết rất rộng về chuyện làm ăn đấy” Châu Thu Huệ cười thầm trong lòng, mấy cái này thì đã là gì. Bảo học nữa cô cũng học được, còn đương nhiên việc hiểu hay không lại là một câu chuyện khác. Đồng tài liệu về công ty của Lãnh Tử Duật tuy toàn số liệu khô khan, nhưng chỉ sau vài ngày là Thu Huệ đã nhớ được hết. Ngày trước, ước mơ của cô là được trở 

thành diễn viên, nhưng vì gia đình ngăn cấm nên giờ chỉ còn biết dùng vào những dịp như này mà thôi. 

Từ đầu tới cuối bữa ăn, không một ai đả động gì tới chuyện hôn ước cả. Lục Gia Hân không chịu được nữa 

nên vội quay sang nói với Lãnh Tử Duật. 

Tử Duật, bác thấy hai đứa rất hợp nhau. Sau này nên có thêm nhiều cơ hội gặp mặt hơn nữa” 

“Dạ vâng, cháu đương nhiên là rất sẵn lòng gặp Thu Huệ nhiều hơn, không biết ý của hai bác và Thu Huệ 

thế nào?” – Tử Duật lịch sự đáp lời. 

“Tất nhiên là được rồi, đây là vinh hạnh của Thu Huệ nhà bác mà” – hai vợ chồng không hẹn mà cùng đồng thanh đáp lời. 

Châu Thu Huệ cũng mỉm cười bẽn lẽn, đôi má cô cũng tự nhiên mà ửng hồng lên thêm mấy phần. Bữa ăn rất nhanh đã kết thúc trong sự vui vẻ, sau đó mọi người cùng đi ra ngoài để lấy xe. 

“Có chuyện gì vậy ông nó” – Lục Gia Hân giả vờ lo lắng hỏi chồng. 

Trong lúc ngồi lên xe, Lục Gia Hân và chồng rất tự nhiên cùng nhau diễn một màn kịch tiếp theo để cho 

Lãnh Tử Duật thấy. 

“Không ổn rồi, hình như cái xe già nua này đang muốn tạo phản thì phải. Tôi không khởi động được nó nữa” – Châu Minh Đạt mồ hôi mồ kê nhễ nhại quay sang nói với vợ. Sau đó, hai người đi ra khỏi xe rồi tiến về phía Lãnh Tử Duật và Chầu Thu Huệ. 

“Hai bác sau vậy?” – Lãnh Tử Duật là người lên tiếng trước tiên. 

Châu Thu Huệ cũng giả bộ lo lắng quay sang hỏi han bố mẹ mình, Châu Minh Đạt chợt thở dài một tiếng rồi 

nói với cả hai: 

“Chiếc xe già nua của bố, chẳng hiểu sao lại giở chứng như vậy.” Châu Thu Huệ nghe thấy vậy thì phản ứng rất nhanh, cô quay sang nói với ông: “Bố mẹ lấy xe con để về trước cũng được. Đề con bắt taxi rồi về sau, mai con sẽ gọi người ra sửa xe cho bố rồi đưa về nhà”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK