Đàn ông ấy hả, trong mắt bà ta thì đều là một giống loài vô dụng và dễ dàng bị điều khiển.
Lãnh Tử Duật hay tin Châu Thu Huệ bị ẩm không ra khỏi giường được thì cũng có chút lo lắng. Ban đầu đúng là anh không có chút tình cảm nào với Châu Thu Huệ kia, thậm chí còn có vài phần ghét bỏ. Nhưng sau khi tiếp xúc và trải qua vô số lần cùng với nhau, tự nhiên trong lòng lại nảy sinh cảm giác tò mò đối với cô gái này.
Gọi là thích thì cũng không hẳn là thích, cảm giác thích thú thì đúng hơn.
Chậu Thu Huệ thực sự là một cô nàng xinh đẹp và biết yêu thương, chăm sóc bản thân. Cô gái này còn biết cố gắng hoàn thiện năng lực của mình, hàng ngày rèn luyện để nâng cao kiến thức.
Chầu Thu Huệ thực sự là một cô gái hoàn hảo tới mức không có điểm nào để chế được cả.
Nhưng chính điều này lại càng hấp dẫn Lãnh Tử Duật muốn khám phá thêm về con người của cô ta. Anh không tin có cô gái nào lại thanh thuần, giỏi giang, xinh đẹp hoàn hảo tới mức ấy. Con người càng tỏ ra bản thân mình hoàn hảo bao nhiêu, thật ra là chỉ càng muốn giấu giếm nhược điểm
nào đó của chính mình đi bấy nhiêu mà thôi.
Mà Lãnh Tử Duật anh lại cực kì muốn khám phá ra thứ mà Châu Thu Huệ và nhà họ Châu của cô ta đang cố giấu giếm.
Lãnh Tử Duật quyết định sẽ giải quyết hết các vấn đề trong công ty rồi sau đó mới tới thăm Châu Thu Huệ.
Tình cờ, Châu Thu Huệ và Lục Gia Hân lại đoán biết trước được việc Lãnh Tử Duật sẽ quay đây nên đã
chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, chỉ chờ Lãnh Tử Duật tới để nghênh đón mà thôi.
Xe của Lãnh Tử Duật vừa tới cổng nhà Châu gia thi quản gia nhà họ Châu đã ra tận nơi đón tiếp anh. Hôm
nay Lãnh Tử Duật một mình lái xe tới đây, từ ngày chính thức quen biết với Châu Thu Huệ, anh chủ yếu vẫn là
tự mình lái xe đưa đón cô.
Lãnh Tử Duật chưa bước vào cửa lớn đã nghe thấy tiếng Lục Gia Hân vọng ra từ bên trong: “Tử Duật, con tới rồi đó. Công việc vất vả sao còn có đến đây làm chi?” – Lục Gia Hân giờ đây đã thay đổi cách xưng hô với Lãnh Tử Duật, cho thấy bà ta đã nghĩ Lãnh Tử Duật anh sẽ coi gia đình bà ta như người nhà của mình. “Thu Huệ bị ốm, cháu tới xem xem tình hình của em ấy thế nào” – Lãnh Tử Duật không lạnh không nóng
nói ra một câu.
Lục Gia Hân vừa đi bên cạnh sóng vai cùng Lãnh Tử Duật, vừa luôn miệng xuýt xoa:
“Con bé không sao, bác sĩ nhà bác đã tới khảm cho con bé, chỉ là cảm lạnh thông thường. Thu Huệ con bé
này, bác đã nói với con bé biết bao nhiêu lần, làm việc nhưng vẫn phải chú ý sức khỏe. Con xem, con bé đâu
có chịu nghe lời bác với bố nó đâu. Đêm qua làm việc về muộn, tới sáng hôm nay thì không xuống giường nổi nữa.”
Lục Gia Hân diễn mà như thật, còn giỏi hơn bất cứ diễn viên hạng A nào, bà ta vừa kể vừa khe khẽ sụt sùi,
ra vẻ thương tâm lắm,
Về phương diện này thì Lãnh Tử Duật cũng không có gì cần phải nghi ngờ. Đúng là từ khi quen Châu Thu
Huệ, anh cũng nhận ra cô gái này là một người nghiện công việc giống hệt như anh, cô ấy ngày đêm có thể cắm mặt ở công ty mà không cần quan tâm đến bất cứ thứ gì khác.
Chính vì như vậy nên một số hợp đồng mà Lãnh Tử Duật đưa cho Chậu Thu Huệ, cô đều dễ dàng đàm phán
rất tốt. Tuy rằng kinh nghiệm và tài năng vẫn còn rất yếu kiếm, nhưng lại có tinh thần cầu thị và luôn học hỏi
từ anh.
Thậm chí đến cả Tiểu Ngũ còn bảo Châu Thu Huệ như là phiên bản nữ của Lãnh Tử Duật anh vậy.
“Tử Duật à, sau này hai đứa làm việc cùng nhau, con nhớ nhắc con bé Thu Huệ này nghỉ ngơi điều độ, đừng
nên làm việc quá sức. Hai người già cả này nói con bé không có nghe... chỉ có con nói thì mới may ra thuyết
phục được nó.” - Châu Minh Đạt lúc này mới lên tiếng.
“Phải đó, phải đó” Lục Gia Hân trên mặt vẫn giữ y nguyên vẻ bị thương, lo lắng nhưng trong lòng lại đang cười thầm. Vở kịch bà tốn bao công sức biên soạn cho gia đình này, giờ như giá thành thật mất rồi. Đến ngay cả chồng bà, Châu
Minh Đạt cứng nhắc ấy còn nhập vai xuất thần thể kia cơ mà.
“Vâng thưa hai bác, cháu sẽ nhắc nhở em ấy và chú ý quan tâm em ấy nhiều hơn. Việc lần này cũng là do
cháu bất cẩn..”
“Không... không, không thể trách Tử Duật cháu được, việc này muốn tránh thì phải trách bậc làm cha làm
mẹ như bọn bác, không chăm lo được thật tốt cho con gái” Châu Minh Đạt vừa nói vừa sụt sùi, khuôn mặt nhăn nheo cả lại với những nếp gấp hằn rõ trên đôi mắt. “Ông này, trước mặt Tử Duật mà ông lại sao vậy!” – Lục Gia Hân giọng thì trách cứ chồng nhưng vẫn vỖ VỖ vai ông, người ngoài nhìn vào trông thật giống một đôi vợ chồng yêu thương nhau hết mực. Lãnh Tử Duật nhìn chằm chằm vào hai người trước mặt, anh đoản ra nội tình sự việc không có đơn giản
như vậy.
“Hai bác... có chuyện gì vậy ạ?”
Lời Lãnh Tử Duật vừa nói ra như chọc đúng chỗ ngửa của Châu Minh Đạt, ông ngay lập tức kể lể:
“Hức, đều là do Châu Minh Đạt ta vô dụng. Lãnh Tử Duật cháu cũng biết đấy, trước đây công ty của bác làm
ăn không tốt, bác thì cũng đã nhiều tuổi rồi, không cạnh tranh nổi nữa, mất trắng bao nhiêu mối làm ăn.
Cuối cùng vẫn là để một mình Thu Huệ của bác phải gánh vác mọi thứ”
“Ông à, ông đừng nói như vậy. Thu Huệ của chúng ta là người hiểu chuyện, sẽ không vì chuyện này mà
trách cử cha mẹ nó đâu.”
Lãnh Tử Duật nghe được những lời nói thì khẽ cau mày tỏ vẻ khó hiểu, cuối cùng vẫn là phải lên tiếng để
trấn an hai người trước mặt:
“Chuyện công ty bên Châu gia thật ra cháu cũng có nghe qua, tình hình trước đây quả thực là không được tốt cho lắm. Nhưng dạo gần đây chẳng phải đã ổn lên rồi hay sao?” Đúng vậy, chẳng phải từ ngay Lãnh Tử Duật anh cho Châu Thu Huệ vài mối làm ăn tốt, Châu gia ngày càng phát triển và vực dậy, chưa kể còn được tín nhiệm hơn trong lĩnh vực nông nghiệp của thành phố.
Lục Gia Hân ngăn chồng mình không lên tiếng nữa mà đứng dậy đi tới ngồi cạnh Lãnh Tử Duật rồi cầm lấy tay anh thủ thỉ nói:
“Tử Duật, nhà họ Châu mang ơn con. Hai bác đều đã nghe Chậu Thu Huệ về nhà nói lại. Chính con là người đã mang tới cho công ty của gia đình bác những hợp đồng bạc tỷ đó. Con là người đã vực dậy Châu gia”.
“Bác Gia Hân... bác đừng nói như vậy chứ. Chuyện này cháu chỉ là giới thiệu cho Thu Huệ, mọi chuyện bàn bạc làm ăn còn lại đều là một mình em ấy tự mình giải quyết. Công lao thật sự vẫn là của Thu Huệ” – Riêng
về khoản này thì Lãnh Tử Duật không muốn cướp công của một cô gái. “Vì sự kém cỏi của hai bác mà con bé Thu Huệ luôn cảm thấy mắc nợ cháu đỏ Tử Duật à.”
“Phải đó, con bé Thu Huệ ngốc ấy luôn tự trách bản thân. Nó luôn nghĩ là vì những tai tiếng mà nó bị người
khác đổ oan cho, nên mới khiến công ty của Châu gia trở nên như vậy... vì thế mà con bé ấy mới bất chấp
sức khỏe để làm việc với hy vọng khiển Châu gia phát triển hưng thịnh lại như xưa.”
Lục Gia Hân nhận lấy tờ giấy từ tay chồng rồi khẽ chấm lên khóe mắt, không ngờ diễn thôi mà bà ta lại khóc thật được.