• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Như vậy liệu có ổn hay không? Không thì để bố mẹ đưa con về nhà trước rồi đi công chuyện sau cũng 

được” – Châu Minh Đạt lo lắng nhìn con gái, vì hôm nay còn có chuyện cần xử lý nên hai vợ chồng ông sẽ không về nhà ngay. 

Thật ra đó cũng chỉ là lý do mà Lục Gia Hân bịa ra cho chồng mình mà thôi chứ thực chất hai vợ chồng ông 

chẳng bận việc gì cả. “Hai bác đừng lo, để cháu đưa Thu Huệ về nhà cho ạ” – Lãnh Tử Duật cuối cùng cũng lên tiếng. 

Thấy con mồi đã cắn câu, Lục Gia Hân tiến lại gần Lãnh Tử Duật rồi nắm lấy tay anh 

“Tử Duật, thật lòng cảm ơn cháu nhiều lắm. Nếu là cháu thì bác hoàn toàn yên tâm giao Thu Huệ cho cháu rồi” 

“Hai bác đừng khách sáo như vậy.” – Lãnh Tử Duật khẽ cau mày rồi nói, chẳng phải đây là điều hai người 

muốn hay sao. “Đúng rồi đó bà nó à, chúng ta với Tử Duệ như người nhà của nhau thôi mà. Vậy bác nhờ Tử Duật đưa con 

gái của bác về nhé” 

Nói xong, vợ chồng Châu Minh Đạt lên xe của con gái rồi phóng theo hướng ngược lại. “Đại ca... à thưa sếp, mời hai người lên xe” – Tiểu Ngũ thấy Lãnh Tử Duật và Châu Thu Huệ vẫn còn đứng 

đó thì không nhịn được mà liền lên tiếng trước để giục hai người lên xe. 

Lãnh Tử Duật lịch thiệp mở cửa xe cho Thu Huệ ngồi lên rồi cũng lẳng lặng theo vào bên cạnh cô. 

Khi vào, anh còn cố tình xoẹt qua người Thu Huệ, cố ý tạo nên những động chạm có phần hơi thân mật thái 

quá để xem biểu hiện của Châu Thu Huệ sẽ thế nào. 

Nếu đúng là một cô gái lẳng lơ, chơi bời như lời mọi người vẫn thường nói thì Châu Thu Huệ sẽ ngay lập tức 

nhận ra những động chạm ấy từ Lãnh Tử Duật. 

Nhưng lại một lần nữa trái ngược với suy nghĩ của Tử Duật, Thu Huệ chỉ ý tứ ngồi dịch thêm vào bên trong 

một chút, mặt ngoảnh đi khép nép chứ không hề có bất kì một chút phản ứng nào với sự thân mật đó từ 

Lãnh Tử Duật. 

Nếu đây mà là diễn thì hẳn là cô nàng này diễn xuất quá chuyên nghiệp rồi. Lãnh Tử Duật vẫn đinh ninh 

Châu gia một lòng muốn gả con gái cho anh như vậy, đương nhiên Châu Thu Huệ này sẽ phải rắp tâm tán 

tỉnh, gạ gẫm anh mới phải chứ. 

Chiếc xe bắt đầu chạy trên đường, khung cảnh chầm chậm trôi qua trước mắt hai người. 

Ngay đến cả Tiểu Ngũ cũng thấy bầu không khí trong xe có phần im ắng lạ thường. 

Ngay khi Lãnh Tử Duật định lên tiếng nói chuyện trước thì Châu Thị Huệ chợt thở dài rồi ngại ngùng, mãi 

mới dám nói: 

“Anh Tử Duật... hôm nay thật là ngại với anh quá." 

Lãnh Tử Duật nghe thấy vậy thì có đôi chút ngạc nhiên, không tin được vào tai mình, lông mày hơi nhăn lại. 

“Sao em lại nói vậy?” 

Chầu Thu Huệ đan hai tay vào nhau, mắt nhìn xuống chiếc váy mà không dám nhìn thẳng vào người đàn 

ông ngồi bên cạnh: 

“Em... em biết hôm nay bố mẹ muốn chúng mình gặp nhau... là có ý muốn... muốn mối quan hệ của chúng 

ta tiến triển hơn.” 

“Rồi sao nữa?” – ánh mắt Lãnh Tử Duật nhìn Châu Thu Huệ lúc này như muốn thiêu chảy có vậy, khiến cho 

cô càng không biết phải mở lời thế nào. 

Tiểu Ngũ ngồi lái xe mà cũng cố gắng hít thở thật chậm, sợ rằng chẳng mấy chốc không khí trong ô tô sẽ bị đại ca của mình thiêu đốt hết. 

“Em thật lòng thay bố mẹ xin lỗi anh... Bố mẹ cũng chỉ là muốn tốt cho em nên mới như vậy... Lại khiến cho 

anh Tử Duật cảm thấy khó xử.” 

“Nhưng anh không hề cảm thấy khó xử chút nào cả” 

Lãnh Tử Duật nói ra những lời lẽ đó như là điều đương nhiên vậy, không cần một giây phút nào để suy 

nghĩ. 

Chậu Thu Huệ nghe thấy vậy thì mở to đôi mắt long lanh, ngước sang nhìn khuôn mặt tuấn tú và kiến nghị 

của Lãnh Tử Duật, phát hiện ra là anh đang nói thật chứ không hề lừa cô. “Hừm, buổi gặp mặt lần này cũng có một phần là chủ ý của anh.” “Thật vậy sao?” – Châu Thu Huệ diễn vẻ mặt giả vờ ngạc nhiên, rồi lại tiếp tục cúi mặt xuống để nói, “Em 

còn tưởng anh Tử Duật là bị bố mẹ em bắt buộc nên mới tới buổi gặp mặt ngày hôm nay.” 

Trong giọng nói du dương ấy của Châu Thu Huệ vẫn có thể nghe ra được 5, 6 phần buồn bã ở trong đó. “Ừm, anh không hề bị ai ép buộc. Vả lại, từ trước đến giờ, ngoài bổ anh ra thì không một ai có thể đủ sức để ép buộc được anh. Mà người duy nhất ấy lại cũng mất rồi.” 

Châu Thu Huệ nghe thấy Lãnh Tử Duật nói với mình những lời như vậy thì ngay lập tức ngước mặt lên nhìn anh, ánh mắt toát lên vẻ đồng cảm: 

“Tử Duật, em rất tiếc... Thời gian qua thực sự là quá vất vả cho anh rồi” 

“Không sao, anh vốn đã quen như vậy rồi. Cũng không cần nhìn anh với vẻ mặt thương cảm ấy đâu. Nhưng 

có điều này anh không hiểu tại sao em lại nghĩ là anh không muốn gặp em” “Em sợ... em sợ là anh sẽ vì những lời đồn đại về em mà ghét bỏ rồi không muốn gặp em” “Đồn đại ư?” 

Chầu Thu Huệ cúi gằm mặt không dám trả lời, tay vấn về mép áo. 

Nếu đã diễn thì phải diễn cho thật đạt mới thôi, cô khẽ nở nụ cười thầm trong lòng. Đương nhiên Lục Gia 

Hân mẹ cô đã biết được việc Lãnh Tử Duật đã đi điều tra về quá khứ của cô. 

Ngay sau hôm đó, bằng một cách kì diệu mà không ai có thể ngờ được, Lục Gia Hân đã thay đen thành 

trắng, tài tình xóa đi mọi dấu vết về những vụ bê bối của cô. Đồng thời biến nó thành việc Châu Thu Huệ bị một người bạn chơi xấu, đổ hết mọi trách nhiệm lên một người mà Châu Thu Huệ còn không hề quen biết. “Vâng... những lời đồn đại mà mọi người vẫn thường nói về em” - Châu Thu Huệ vừa nói vừa hơi sụt sịt, nghe thật đáng thương. 

“Hừm?! Đúng là anh đã từng nghe nói những điều không hay về em.." - Lãnh Tử Duật thấy Thu Huệ nói vậy 

thì cũng gật đầu không giấu giếm sự tình. 

Chầu Thu Huệ bàng hoàng quay sang nhìn Tử Duật, giọng có đôi chút lo sợ thảng thốt: 

“Tử Duật... anh... anh thực sự nghĩ Thu Huệ là người như vậy sao?” 

Lãnh Tử Duật nhìn cô gái đang có phần hơi hoảng loạn trước mặt, nhất thời cũng chưa biết nên phải trả lời làm sao. Dù gì những thứ mà anh điều tra được cũng chỉ là những lời đồn thổi vô căn cứ, cô gái này cũng 

chưa nổi tiếng đến mức bị chụp hình lại hay bị lưu lại bằng chứng về việc ăn chơi trác táng của mình. 

Vả lại, Lãnh Tử Duật không bao giờ đánh giá một con người thông qua những lời nói từ người khác. Chỉ khi anh tận mắt được gặp, tận tai nghe họ nói thì anh mới đủ căn cứ để đánh giá qua về họ. 

Làm trong thế giới ngầm” bao nhiêu năm, được gặp đủ các thể loại người, nếu chỉ nghe đồn thì chắc bây giờ, Lãnh Tử Duật đã bị phản bội vô số lần từ lâu rồi. 

“Anh không bao giờ đánh giá một con người qua lời nói của người khác cả. Thu Huệ, nếu em không phải 

như vậy, em yên tâm, anh tất nhiên sẽ làm chủ cho em” 

Nghe thấy vậy, Châu Thu Huệ cố kìm nén nụ cười vui sướng, Lãnh Tử Duật mới thế mà đã cắn câu cô rồi. 

Thu Huệ thổn thức bắt đầu kể anh nghe câu chuyện mà Lý Gia Hân mẹ cô đã dựng sẵn để cho cô học thuộc. 

Kể xong câu chuyện, người đàn ông kia thật sự đã hoàn toàn thay đổi cái nhìn về Chầu Thu Huệ. Như để 

cho mọi chuyện trở nên chắc chắn hơn, Thu Huệ nói một câu để chốt hạ màn kịch này: “Bố mẹ em nói muốn kiện cô bạn đó, nhưng em không đồng ý, gia cảnh nhà bạn ấy, em là người hiểu rõ 

nhất... Bạn ấy chỉ là... chỉ là nhất thời nảy sinh lòng thù hận, ghen ghét với em mà thôi. Thực ra, bạn ấy không 

phải là người xấu, em không muốn bố mẹ em hủy hoại tương lai của cô bạn ấy”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK