Chương 8: Thủy Châu
Cùng lúc đó, một giọng nói đầy oán hận vừa nói vừa khóc vang lên bên tai Giang Phong.
Khoảng cách gần như đang dính chặt vào người hắn, bên cổ còn có một tiếng thở ra lạnh lẽo!
Giang Phong sởn gai ốc khắp người, hai chân như muốn nhũn ra.
Sau đó, hắn dốc sức cắn chặt đầu lưỡi, làm cho bản thân tỉnh táo hơn, đồng thời dao găm trong tay hóa thành luồng ánh sáng đen, mạnh mẽ chém vào không trung.
Xoẹt.
Một làn sương trắng hình người bị dao găm đâm thủng như một túi rác.
Sau đó, một giọt Thủy Châu trắng nhạt nhỏ xuống trong không khí.
Giang Phong nhanh chóng lấy bình Ngọc Dương Chi trong tay ra, hứng lấy giọt nước.
Giọt Thủy Châu này được hình thành sau khi du hồn bị tiêu diệt.
Nghe nói nó giúp ích rất nhiều trong việc tu luyện hàng ngày của Ngự Linh Sư, tuy không quý bằng Hồn Châu, nhưng nó cũng rất đáng giá.
Về phần những bình Ngọc Dương Chi, là Trần Phàm phát cho trên đường tới đây.
"Phù!"
Giang Phong thở phào nhẹ nhõm sau khi thành công tiêu diệt một du hồn.
Mặc dù rất nhẹ nhàng, nhưng nỗi sợ đến quá đột ngột, khiến bản thân thực sự không biết phải làm sao.
"Con dao găm này dùng được đó".
Giang Phong cầm con dao găm trong tay, trong đầu nhớ lại cảm giác khi con dao găm xuyên qua du hồn.
Không có một chút cản trở, dễ dàng như cắt đậu phụ, linh lực trong cơ thể thậm chí còn không có tiêu hao quá nhiều.
"Nếu có nhiều lỗ kỹ năng hơn thì tốt quá".
Giang Phong không nghĩ nhiều, đột nhiên, một du hồn bay ra từ trong màn sương trắng xung quanh…
"Tại sao...ta đã chết...ngươi lại còn sống...ta hận..."
Du hồn lần này còn chân thực hơn so với lần trước, nó chứa đựng rất nhiều oán hận, căm ghét người sống, chỉ mong mọi thứ đều chết hết đi.
Vừa nghe thấy âm thanh, Giang Phong lại rùng mình.
Nó chân thực hơn rất nhiều so với hiệu ứng âm thanh của bất kỳ bộ phim kinh dị nào.
Giang Phong không dám bất cẩn, lập tức vung dao găm trong tay lần nữa, tiêu diệt du hồn.
"Huhu...anh có nhìn thấy con gái của tôi không..."
"Bụng của tôi bị thủng rồi...đau quá...cứu với...”
"Hối hận quá...ả đàn bà đó đang trốn dưới giường của tôi..."
Những du hồn này hình thành bởi sự tích tụ những cảm xúc tiêu cực, mỗi khi nó xuất hiện đều vang lên bên tai, làm lung lay lý trí của Giang Phong.
Nếu có bất trắc, sẽ bị những cô hồn dã quỷ này chiếm lấy tâm trí, rơi vào hoảng sợ.
Một lúc sau.
Màn sương trắng xung quanh Giang Phong cuối cùng cũng tản ra.
"Xem ra mỗi lần vung dao găm, linh lực trong cơ thể sẽ bị tiêu hao một mức độ nhất định".
Lau mồ hôi trên trán, Giang Phong thở hổn hển, sau đó lại cất dao găm vào trong người.
Tuy nhiên, sau khi nhìn thấy một phần ba bình Ngọc Dương Chi là sương mù, Giang Phong lập tức cảm thấy những nỗ lực trước đây của mình đều đáng giá.
Hơn nữa, trong trận chiến với du hồn, Giang Phong đã có một niềm tin.
Quỷ cũng có thể chiến thắng!
"Không biết những người khác đã thu thập được bao nhiêu..."
Giang Phong khẽ cau mày: "Không đúng, mình chỉ có một, nhưng Bạch Khinh Mộng với Chương Hải là một nhóm, hai người này nếu như tập trung tài nguyên về bản thân thì mình không thể so sánh được”.
Ngoài ra, Giang Phong biết Chương Hải có linh khí chó săn là một khẩu súng trường.
Linh khí bổn mạng là khắc cốt ghi tâm, vạn vật đều có thể biến hóa ra, đừng nói đến súng trường, ngay cả tên lửa đạn đạo Đông Phong cũng không phải là không thể.
Tuy nhiên, viên đạn bắn ra được chuyển hóa bằng linh lực, mà còn tiêu tốn rất nhiều, độ xa thì vung dao găm không thể so sánh được.
Hơn nữa, sau này cảnh giới tăng lên, năng lực của Ngự Linh Sư sẽ thay đổi khôn lường. Trong chốc lát có thể xuyên không gian, thu hẹp khoảng cách, về lâu về dài, nếu Ngự Linh Sư không có kỹ năng bảo vệ, khi chiến đấu gần sẽ cảm thấy lạnh.
Nhưng khi bắt đầu, hiệu quả của súng trường chắc chắn vượt xa những linh khí khác.
"Đáng ghét! Mình vẫn muốn lấy được viên hồn châu thanh sắc đó!"
Giang Phong cắn răng, nhất thời không biết làm sao.
Nhưng vào lúc này, trong con ngươi của hắn bỗng hiện lên một hàng chữ màu đen.
"...Bởi vì bình thường tiêu diệt du hồn không thể so với mấy nhóm kia, ngươi định đi sâu trong rừng cây tìm quỷ cấp bạch sắc. Ở phần mộ hoang, ngươi gặp Quỷ Sương Trắng..."