Chương 14: Ngả bài
Chương Hải nhướng mày, đứng dậy bước tới.
Vừa đến nơi, cậu ta đã thấy cái bình ngọc Dương Chi tràn đầy của Giang Phong.
Ngay lập tức, ánh mắt Chương Hải lóe lên tia khác thường, cậu ta tỏ vẻ khâm phục nói: “Bạn Bạch, không ngờ bạn lại chém giết được nhiều du hồn như vậy, thật sự khiến người khác hâm mộ không thôi”.
Những lời này khiến Bạch Khinh Mộng cảm thấy rất khó chịu, cô ta oán hận trừng mắt với Chương Hải.
Chương Hải ngơ ngác, không biết mình đã nói sai cái gì?
Đúng lúc này, Giang Phong lên tiếng: “Trần tiền bối, nếu như đã có đủ thành tích, có phải đã đến lúc tuyên bố người đứng đầu rồi không?”
Chương Hải lộ vẻ ngạc nhiên, không dám tin nhìn Giang Phong: “Cái này… mẹ kiếp… là của mày à?”
“Chẳng lẽ của mày?”, Giang Phong nhe răng cười.
Nhìn nét mặt vui sướng của Giang Phong, Chương Hải tức mà không có chỗ trút: “Không thể nào! Không thể có chuyện này được! Loại người chỉ có 3 lỗ kỹ năng rác rưởi như mày sao có thể so được với bọn tao?”
“Được rồi, đừng có đứng đó bày ra bộ dạng bị tao làm bẽ mặt nữa!”, Giang Phong khoát tay cười.
Đột nhiên, Chương Hải nghiến răng nói: “Tao biết rồi, có phải mày đổ nước khoáng vô để lừa mọi người, hòng vượt qua kỳ kiểm tra này không?”
Câu này của cậu ta làm Bạch Khinh Mộng thoáng thay đổi sắc mặt, đồng thời, Trần Phàm cũng lộ vẻ trầm tư.
Giang Phong phản bác: “Để Trần tiền bối kiểm tra là sẽ biết thôi, đúng không?”
“Đúng rồi! Trần tiền bối nhất định phải kiểm tra cẩn thận!”, Chương Hải lập tức nhìn về phía Trần Phàm.
Nhưng ngay lúc đó, Trần Phàm lại nói: “Không, thủy lộ du hồn không thể dung hòa cùng những chất lỏng khác được, nếu không sẽ xuất hiện hiện tượng phân lớp, nhìn sơ qua là thấy được ngay”.
Lập tức, Chương Hải xấu hổ không thôi.
Hắn lại đưa ra một lý do khác: “Hay là mày đã sớm đoán được đề thi, nên cố ý mua sẵn thủy lộ du hồn?”
“Haiz, những người trẻ bây giờ… thật là…”
Giang Phong lại lấy ra một cái bình nước khoáng, tỏ vẻ bất đắc dĩ nói: “Được rồi, tao ngả bài, ta không giả vờ giả vịt làm gì nữa!”
Phút chốc, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Trước mắt bọn họ, Giang Phong lấy ra một cái bình nước khoáng có chứa một nửa thủy lộ du hồn đục như sương.
Cảnh tượng này khiến ai cũng cảm thấy bất ngờ.
Rốt cuộc hắn đã chém giết bao nhiêu du hồn?
Ngay cả Trần Phàm là người có nhiều kinh nghiệm mà cũng giật mình kinh ngạc, chiến tích áp đảo như thế, đừng nói là thành phố Du, dù là toàn bộ vùng Hoa Nam cũng chưa từng có tiền lệ.
Linh khí bổn mạng của thiếu niên này thật sự chỉ có 3 lỗ kỹ năng thôi sao?
Trần Phàm không khỏi nghi ngờ linh thạch giám sát có vấn đề.
Chương Hải thì tái mặt, lảo đảo lui về sau mấy bước.
Bạch Khinh Mộng nhìn chằm chằm vào Giang Phong, nhớ thật kỹ diện mạo của đối phương.
Một lúc lâu sau, Trần Phàm mới hít sâu một hơi, rồi nói: “Giang Phong, cậu rất khá! Không! Phải nói là cậu rất lợi hại! Phần thưởng lần này sẽ thuộc về cậu!”
Nói xong, ông ta trịnh trọng giao viên hồn châu thanh sắc trong tay cho Giang Phong.
Giang Phong cười ngoác miệng, tốn bao nhiêu công sức cuối cùng cũng lấy được viên hồn châu thanh sắc trị giá mấy chục ngàn này.
“Giang Phong đúng không? Được! Tôi nhớ rõ cậu!”
Bạch Khinh Mộng ném lại một câu, sau đó xoay người rời đi.
“Cô nàng này còn tức à?”
Tuy nhiên, Giang Phong lại chẳng thèm để tâm, ai dám chắc hồn châu thanh sắc là của cô ta chứ? Ai lại không muốn lấy được nó?
Chỉ có loại người như Chương Hải mới tìm đủ cách nhường cho cô ta thôi.
Đúng là chó liếm giày!
Giang Phong đặt cho Chương Hải một cái biệt danh.
“Dù mày có được hồn châu thanh sắc thì đã sao? Tư chất 3 lỗ kỹ năng đã định sẵn là đồ vô dụng! Ngày sau, chênh lệch giữa chúng ta sẽ càng lúc càng lớn thôi!”
Chương Hải không chịu thua, nói một cách hùng hồn.
“Ồ?”, Giang Phong nhếch mép cười.
Sợ rằng mày cũng không tưởng tượng nổi tương lai tao có bao nhiêu kỹ năng đâu!
Bỗng nhiên, Trần Phàm vỗ vỗ vai Giang Phong, nói một câu thấm thía: “Cố gắng lên, không nên để tư chất hạn chế. Thiên Cơ Cung có một vị tiền bối cũng chỉ có 3 lỗ kỹ năng trên linh khí bổn nạng, nhưng chỉ một mình ông ấy đã có thể trấn áp cả một Quỷ Vực. Hi vọng ngày sau cậu cũng có thể…”
Nói đến một nửa, Trần Phàm cũng không biết nên nói tiếp thế nào.
Dù sao cũng chỉ có một ví dụ như vậy, nói là 1 phần 10 triệu cũng không ngoa.
“Haiz…”
Trần Phàm lắc đầu thở dài, sau đó dẫn mọi người lên xe bus, về khu trung tâm.
…