Chương 2: Linh khí bổn mạng
Đôi đồng tử lãnh đạm của ông ta quét một lượt những học sinh ngồi bên dưới, nói: “Con người chúng ta, từ khi sinh ra đã có linh khí bổn mạng, nó chính là ánh sáng soi rọi nội tâm, và có thể dẫn xuất được nó thông qua linh lực…”
Bên dưới, ai nấy đều lắng nghe hết sức chăm chú, nét thanh xuân tràn đầy trên từng khuôn mặt nghiêm túc tập trung.
“Được rồi”, Trần Phàm rất hài lòng trước biểu hiện của học sinh, nói: “Sau đây, tôi sẽ bắt đầu kiểm tra linh khí bổn mạng của các bạn”.
Nói đoạn, ông ta lấy ra một viên ngọc thạch lớn cỡ quả bóng bàn.
“Đây là linh thạch, chí bảo lấy được từ bọn yêu ma quỷ quái. Trong đó chứa linh khí rất lớn, có thể giúp các bạn thúc đẩy và dẫn xuất linh khí bổn mạng trong cơ thể. Chỉ cần nắm chặt nó trong tay là được”.
Trần Phàm nói xong, liền liếc mắt nhìn Chu Hải Yến.
Chu Hải Yến hiểu ý, bước nhanh đến nói: “Các em học sinh bước lên theo thứ tự, người đầu tiên, Cố Vấn”.
Một thiếu niên tóc đầu đinh bước lên bục giảng.
Bên dưới, mọi người đều chăm chú nhìn theo cậu ta.
Hiizzz
Chỉ nghe thấy cậu trai đầu đinh hít vào một hơi thật đâu, rồi nắm viên linh thạch trong tay chật chặt.
Đột nhiên, một hư ảnh màu lửa đỏ thoát ra khỏi cơ thể cậu ta.
“Waaaa! Thật kỳ diệu!”
Mọi người nhất tề hô lên.
Chàng trai trẻ đầu đinh phấn khích nhìn linh khí bổn mạng của mình, nhưng nhanh chóng ngẩn người ra: “Đây… đây là gì vậy?”
Linh khí bổn mạng của cậu ta có dạng dẹp, chỉ lớn cỡ viên linh thạch.
Có vẻ giống…
“Cục đá”, Trần Phàm nói
Thiếu niên đầu đinh lập tức sầm mặt xuống.
Bạn học bên dưới cười rộ lên.
Nhưng ngay lúc đó, Trần Phàm lại gắt lên: “Cười cái gì mà cười? Cục đá thì sao chứ? Linh khí bổn mạng của người này có tổng cộng đến bảy lỗ kỹ năng, là linh khí cực phẩm đó”.
Hả!
Vừa dứt lời, sắc mặt mọi người đều ngỡ ngàng.
“Thật vậy ạ?!”, thiếu niên đầu đinh nhìn Trần Phàm, mặt đầy vẻ không dám tin.
Tuy cậu ta không hiểu thế nào là linh khí cực phẩm cho lắm, nhưng nghe thôi cũng đủ biết là không tầm thường.
Trần Phàm gật đầu nói: “Các bạn phải nhớ cho kỹ, chủng loại linh khí bổn mạng không nói lên được điều gì, số lượng lỗ kỹ năng mà nó có mới là quan trọng”.
Nói xong, Trần Phàm vẫy tay phải một cái, trong nháy mắt liền xuất hiện một thanh loan đao sáng loáng sắc bén.
Linh lực được thanh đao mạnh mẽ hút vào, trên thân đao từ từ hiện ra năm hạt châu màu sắc khác nhau.
Trần Phàm nói: “Những hạt châu này là Hồn Châu, chính là thứ quan trọng nhất đối với một Ngự Linh Sư”.
“Bất kể là loại yêu ma quỷ quái nào, chúng đều có sức mạnh khiến con người khó lòng chống cự được. Ví dụ như năng lực của Quỷ Nước là thao túng dòng nước kéo người thường sa xuống, hoặc là Quỷ Đói, chúng càng ăn nhiều thịt thì sức mạnh càng ghê gớm”.
“Sau khi diệt quỷ, Hồn Châu của chúng sẽ thoát ra, năng lực của bọn chúng đều được hội tụ trong viên Hồn Châu này, sau khi linh khí bổn mạng hấp thu Hồn Châu thì có thể biến năng lực của quỷ thành của mình, tùy ý sử dụng”.
Nghe ông ta nói xong, hai mắt Giang Phong sáng ngời, thầm nghĩ: “Vậy tức là, linh khí bổn mạng có càng nhiều lỗ kỹ năng thì số lượng Hồn Châu có thể hấp thụ sẽ càng nhiều!”
Trên bục giảng, Trần Phàm vẫn tiếp tục: “Các bạn hẳn đều có chơi Liên Minh Thần Quỷ, vậy giữa một con tướng có ba kỹ năng và một con có bảy kỹ năng, ai sẽ chiếm ưu thế?”
Một ví dụ so sánh rất bình thường, cả đám nghiện game phút chốc đều được thông não.
Cậu chàng đầu đinh cũng rất phấn khích, có vẻ tư chất của mình cũng ra gì và này nọ đấy.
Mở bát không tệ chút nào, đám học sinh còn lại cũng phấn khích lên theo.
Rất nhanh sau đó, nam sinh nữ sinh trong lớp đều thấp thỏm mong chờ được thấy linh khí bổn mạng của bản thân.
“Súng trường… Linh khí bình thường… Năm lỗ kỹ năng…”
“Trường côn… Linh khí cực phẩm… Sáu lỗ kỹ năng…”
“Kéo… Linh khí bình thường… Bốn lỗ kỹ năng…”
“…”
Thời gian chậm chạp trôi qua.
Mọi người, có người thất vọng, có người mừng vui.
Phản ứng còn chân thật hơn cả lúc Giang Phong nhận được kết quả thi tốt nghiệp trung học hồi kiếp trước nữa.
Danh sách dần về cuối, phần lớn lỗ kỹ năng của các linh khí bổn mạng đều xê xích trong khoảng từ bốn đến sáu lỗ.
Trong chớp mắt, trên bục giảng lóe lên một tia kim quang.
Sắc mặt Trần Phàm khẽ thay đổi, nói: “Linh khí cực phẩm… Bảy lỗ kỹ năng…”
Trên bục giảng là một nam sinh mặc áo khoác Adidas, tóc rẽ ngôi lệch, nhìn có vẻ ngạo mạn, trên tay là một hư ảnh phi đao màu bạc, tỏa ra hàn khí sắc bén.
Bên dưới nổi lên tiếng ồn ào bàn tán.
Chu Hải Yến không ngừng gật gù: “Giỏi! Chương Hải, giỏi lắm!”
Vẻ mặt Giang Phong thì không thể nào gọi là dễ coi cho được.
Nguyên nhân rất đơn giản, quan hệ giữa nam sinh tóc rẽ ngôi lệch kia và hắn rất tệ.
Người kia từng bắt nạt một nữ sinh trong trường, chủ nhân của thân xác này thấy ngứa mắt bèn ra tay ngăn lại, thế là cả hai kết thù.
Thêm vào đó, gia cảnh của đối phương rất khá, tay sai dưới trướng cũng không ít lần gây sự với chủ nhân của của thân thể này.
Cậu mập sau lưng thì thầm: “Tên đó sao có thể đánh thức được linh khí cực phẩm đến bảy lỗ kỹ năng được nhỉ? Đúng là hay không bằng hên mà”.
“À, chả sao, bảy lỗ kỹ năng thôi mà!”, Giang Phong cười tươi, nói: “Chờ xem tao này”.
Vừa dứt lời, một giọng nói liền vang lên.
“Người tiếp theo, Giang Phong”.