Sự vĩ đại của bố mẹ luôn là của cải quý giá nhất của con cái.
Giang Phong nói: "Tiếc thật, lẽ ra chúng ta có thể gặp nhau sớm hơn. Thảo nào vừa gặp cậu, tớ đã có một cảm giác vô cùng khó tả, như thể giữa chúng ta nên có một sợi dây liên kết vậy".
“Không sao, đợt chiêu sinh đặc biệt này, khả năng chúng ta được xếp vào cùng một lớp là rất cao”, cô gái tóc ngắn nghiêm túc nói.
“Thật sao?” Giang Phong có chút nghi hoặc hỏi: “Lỡ như chúng ta bị tách ra thì sao? Nghe nói Thiên Cơ Cung rất lớn, đến lúc đó không có phương thức liên lạc thì phải làm sao? Tớ nhớ lúc đó hối hận lớn nhất của bố tớ là không đi đến thăm viếng bố cậu…"
"Đây là số điện thoại của tớ...", cô gái tóc ngắn lấy điện thoại di động ra.
Hai mắt Giang Phong sáng lên, muốn thêm số điện thoại ngay lập tức.
“Giang Phong! Em muốn xé cái mồm này của anh!”
Đúng lúc này, Giang Thiền không nghe tiếp được nữa, hoàn toàn bùng nổ.
Rõ ràng trước kia tên này còn không biết nhóm Ngự Linh Sư là gì, vậy mà bây giờ có thể nói dóc đến mức này!
Còn nói là bố tớ viết thư cho tớ luôn ca ngợi Hứa Phong, thành viên của nhóm Ngự Linh Sư Lam Dạ.
Ôi trời ơi, đã gần bảy tám năm rồi bố mẹ không hề viết thư từ gì cả!
Vậy mà lại có thể lừa dối tình cảm trong sáng đơn thuần của cô gái kia, mới nói chuyện chưa được bao lâu thì đã xin được số điện thoại rồi?
Bước tiếp theo là gì?
Cùng nhau thăng cấp?
…
Thời gian dần dần trôi đi.
Bởi vì Giang Thiến "cố tình gây sự" nên Giang Phong và cô gái tóc ngắn Hứa Huyền cũng không thể tiếp tục gia tăng tình cảm được nữa.
Một lúc sau, chiếc xe buýt đang chở nhóm học sinh này đã đi vào một đường hầm.
Điều khiến Giang Phong và những người khác ngạc nhiên là, thời gian đã trôi qua rất lâu nhưng chiếc xe buýt này mãi vẫn không rời khỏi đường hầm tối tăm này.
"Ở thành phố Du này có đường hầm dài như vậy sao? Gần 30 phút rồi phải không?"
Một nam sinh cắt tóc đầu đinh khó hiểu lên tiếng hỏi.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Giang Thiền cũng có chút lo lắng.
Trên thế giới này ma quỷ vẫn luôn hoành hành, có rất nhiều chuyện linh dị.
Đường hầm dài vô tận khiến người ta không thể không nghĩ đến điều đó.
Giang Phong liếc nhìn cảnh tượng bên ngoài cửa sổ.
Đưa bàn tay ra còn không thấy rõ năm ngón tay, trời tối đen như mực.
Không có một chút ánh sáng nào trong đường hầm này cả!
“Không đúng, có gì đó không đúng lắm!”
Ngay sau đó, các học sinh trên xe buýt đều lần lượt lấy điện thoại ra, muốn liên lạc với những người bên ngoài.
Kết quả, ai nấy cũng đều bị sốc vì điện thoại không hề có tín hiệu.
Giang Phong vội vàng nhìn về phía tài xế, lớn tiếng hỏi: "Này! Chú ơi, có chuyện gì sao?"
“Không…không biết, đoạn đường hầm này, hình như…có hơi bất thường…”
Tài xế là một người đàn ông trung niên, lúc này trên trán ông ta mồ hôi nhễ nhại, lo lắng trở thành con kiến ngay trên nồi lẩu.
Cho dù là đường hầm dài đến mức nào thì vẫn luôn có một chút ánh sáng ở lối ra phía trước.
Nhưng trong đường hầm này, mọi thứ đều chìm trong bóng tối.
"Những chiếc xe buýt khác đâu?"
Giang Phong đi đến phía trước xe, liếc mắt nhìn nơi được đèn xe chiếu sáng phía trước.
Trên nền đường xi măng, giữa lòng đường có vạch phân làn đường, mái vòm hình bán nguyệt.
Có vẻ như chiếc xe vẫn đang ở trong đường hầm, không sai.
Tài xế lắc đầu, hốt hoảng nói: "Không biết, không biết, rõ ràng phía trước có hai chiếc xe buýt, nhưng không biết tại sao bây giờ lại không thấy bọn họ đâu cả!"
Sắc mặt Giang Phong chùng xuống: "Xem ra thật sự đã gặp chuyện linh dị rồi..."
Đột nhiên, sắc mặt của những học sinh khác trên xe đều trắng bệch.
May là bố mẹ của bọn họ đều là những Ngự Linh Sư tiếng tăm lừng lẫy, từ nhỏ đã được rèn luyện và chịu ảnh hưởng bởi môi trường của gia đình cho nên lúc này vẫn chưa hoàn toàn hoảng sợ.
Xoẹt!
Xoẹt!
Xoẹt!
Tất cả mọi người không hẹn mà cùng triệu hồi linh khí bổn mạng của mình.
Trường kiếm, khiên, súng trường, mã tấu...
Lúc này, Giang Thiền cũng triệu hồi chiếc quạt thiên phẩm của mình, sắc mặt căng thẳng, bày thế trận chờ kẻ địch.
“Dừng xe lại đi, nếu cứ tiếp tục đi như thế này thì sẽ hết dầu mất”.
Giang Phong liếc mắt nhìn đồng hồ báo nhiên liệu, nói.
“Ừm…ừm…”
Lúc này người tài xế trung niên không được bình tĩnh như những cô cậu học sinh này.
Ông ta lập tức nghe theo chỉ dẫn của Giang Phong, đậu xe một bên trong đường hầm.
“Nên xuống xe không?”, Giang Phong cau mày nhìn khung cảnh tối tăm bên ngoài xe buýt.
Đột nhiên, đúng lúc này.
Một nam sinh đứng lên lớn tiếng nói: "Mọi người đừng hoảng sợ, chúng ta đều là chiêu sinh đặc biệt của Thiên Cơ Cung. Chỉ cần chúng ta ở lại đây đừng manh động thì Thiên Cơ Cung nhất định sẽ phái người đến cứu chúng ta”.
Nghe vậy, sắc mặt ai nấy cũng đều thả lỏng hơn.
Đúng vậy, bố mẹ của bọn họ đã có những cống hiến to lớn cho xã hội loài người.
Là con cái của những người đó, Thiên Cơ Cung có thể cho bọn họ thân phận chiêu sinh đặc biệt thì chắc chắn sẽ không ngồi yên không quan tâm.
Giang Thiền cũng ngồi xuống ghế của mình, chỉ là nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, cô vẫn cau mày như cũ, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng.
“Là như vậy sao?”
Đề nghị của người này chắc chắn cũng có lý, nhưng Giang Phong lại có một loại cảm giác không thể nói thành lời.
"...Đường hầm tối tăm không rõ có những chuyện khủng bố như thế nào. Trong bóng tối, một đôi mắt đang lặng lẽ quan sát tất cả mọi người, đúng lúc này, ngươi quyết định xuống xe..."
Đột nhiên, một dòng chữ méo mó đen như mực lại xuất hiện trong tầm mắt của Giang Phong.