Giang Phong lập tức mở cửa xe.
Gần như trong nháy mắt, sắc mặt của mọi người trên xe bus đều thay đổi.
“Cậu làm cái gì vậy hả?”
“Đóng cửa xe vào nhanh lên, cậu có biết cái quỷ gì đang trốn trong đó không hả?’
“Có muốn chết cũng đừng liên lụy đến chúng tôi chứ!”
Nam sinh trước đó đề nghị mọi người ở yên trên xe đứng lên, lớn tiếng quát.
Cô nàng tóc ngắn Hứa Huyền cũng chớp chớp đôi mắt to, nhìn Giang Phong với vẻ khó hiểu.
Tài xế lái xe cũng hoảng hốt, môi tái nhợt run rẩy.
“… Tôi muốn đi WC, giờ làm sao?”
Mọi người đều đang chờ hắn trả lời, ấy vậy mà Giang Phong lại tỏ ra biểu cảm hết sức ‘ai biết gì đâu’.
Nhất thời nam sinh kia cũng cạn lời với hắn.
“Thời điểm nguy hiểm thế này mà mày còn muốn đi WC hả? Đúng là chán sống mà!”, đợi một lúc đối phương mới bật ra câu bực bội.
Giang Phong nhún vai: “Đây không phải tình tiết hay gặp trong phim kinh dị sao hả? Dù sao thì con người cũng phải đi vệ sinh chứ?”
Nam sinh nọ không thèm mở miệng nữa, trong lòng tự mặc định Giang Phong đã chết rồi.
Bỗng nhiên Giang Phong quay mặt ra sau kêu to: “Tiểu Thiền, em muốn đi WC không? Mình anh đi hơi sợ…”
Phút chốc ai nấy đều vã mồ hôi.
Thằng đần này rốt cuộc nghĩ cái gì trong đầu vậy không biết?
Nhưng điều làm cho bọn họ mở rộng tầm mắt chính là, một cô gái tóc đen nhánh, xinh đẹp như một đóa hoa lại đứng lên thật.
“Em gái thằng khốn này vậy mà lại xinh đẹp như vậy sao?”, trong lòng ai nấy đều không nhịn được thầm rủa.
Nhìn thấy Giang Thiền đi về phía mình, Giang Phong mỉm cười, nắm cánh tay nhỏ nhắn của cô bé, bước xuống khỏi xe bus.
Trong đường hầm tối đen như mực, lạnh lẽo như băng, im lặng chết chóc, chỉ có một chút ánh sáng tỏa ra từ chiếc xe bus bên cạnh.
Vù~
Bỗng nhiên, một trận gió lạnh ngắt thổi qua, nhất thời làm Giang Phong dựng đứng hết cả lông tóc.
“Anh nói đi, phát hiện ra cái gì rồi?”, Giang Thiền liếc nhìn Giang Phong, mở miệng hỏi.
Cô đương nhiên biết Giang Phong không hề buồn đi vệ sinh thật, chỉ là bịa đại ra một cái cớ thôi.
Người này mồm miệng chẳng đàng hoàng chút nào, một dấu chấm câu cũng không tin được!
Đồng thời, Giang Thiền gọi linh khí bổn mạng của mình ra.
Nhìn thấy trong tay cô bé hiện ra cây quạt đang tỏa ra ánh sáng màu hồng nhạt, Giang Phong ngưỡng mộ: “Chậc chậc, đúng là linh khí thiên phẩm…”
Giang Thiền nói: “Em hỏi anh, rốt cuộc tại sao phải xuống xe? Nếu anh không cho em được một lý do đàng hoàng, vậy thì đừng trách em đánh ngất anh rồi bắt về đó”.
Giang Phong nhìn em gái mình chăm chú.
Cánh tay nhìn có bé gầy yếu nhỏ xinh, thật ra lại chứa sức mạnh cực kỳ lớn.
Vì ba mẹ đã nhiều năm bặt vô âm tín, nên từ nhỏ Giang Thiền đã tham gia câu lạc bộ quyền cước, rất biết cách tự bảo vệ mình.
“Sự kiện bí ẩn lần này xuất hiện quá đột ngột và kỳ lạ, lại vừa khéo xảy ra ngay trên đường chúng ta đến Thiên Cơ Cung, em không nghi ngờ việc này có thể có liên quan đến Thiên Cơ Cung sao?”, Giang Phong mở miệng nói.
Giang Thiền đáp: “Ý anh là vậy? Anh cho rằng những người trên xe không nghĩ vậy sao? Mà anh có biết là, nếu lỡ việc này không liên quan gì đến Thiên Cơ Cung, vậy thì chúng ta phải trả giá đắt thế nào không hả?”
Tất nhiên Giang Phong biết.
Một khi đây thật sự là sự kiện bí ẩn đó, cái giá mà mình phải trả chính là tính mạng.
Nhưng mà, những dòng chữ màu đen hiện lên trong mắt khiến Giang Phong tin rằng, phán đoán của mình không hề sai.
“Bản thân là Ngự Linh Sư, khi đối diện với những nguy hiểm mà người thường không thể giải quyết, chúng ta càng không thể ngồi im chờ chết, cần phải dựa vào chính mình! Chắc chắn đây cũng là bài học mà Thiên Cơ Cung muốn nói cho chúng ta biết”.
“Tiểu Thiền, tự em quyết định đi, dù sao em cũng đã lớn, đã có phán đoán của riêng mình rồi. Em muốn về xe hay theo anh cùng thăm dò đường hầm này?”
Giang Phong ném vấn đề sang cho Giang Thiền.
Giang Thiền nhìn thằng anh không giống ai của mình, quay đầu về phía sau một cái, nói: “Thôi bỏ đi, lỡ như anh có chết cũng chẳng có ai lượm xác cho”.
Giang Phong nhếch môi, không nói gì thêm.
“Vậy bây giờ phải làm sao đây? Ở đây bốn phía đen kịt, không nhìn thấy gì hết!”
Đưa mắt nhìn chung quanh, Giang Thiền nhíu đôi mi dày rậm.
Trong hầm không hề có gì khác ngoài một màu đen tăm tối, cùng với sự đáng sợ của không gian im lặng như tờ.
Không khí đầy áp lực, đủ để ép một người bình thường phát điên.
Giang Phong nói: “Tùy cơ ứng biến đi, nói không chừng ai đó ở Thiên Cơ Cung đang âm thầm quan sát chúng ta đấy”.
Giang Thiền thoáng trề môi: “Hứ, biến thái quen thân”.
Tách!
Giang Phong bật chức năng đèn phin có sẵn trong di động lên, cố gắng một chút cũng có thể thấy mờ mờ phía đằng trước.
Bỗng nhiên, Giang Phong phát hiện điểm bất thường: “Tiểu Thiền, em xem trên mặt đất có cái gì kìa”.