Chương 9: Quỷ Sương Trắng, quỷ cấp bạch sắc (1)
Dòng chữ đen kịt hiện lên trong con ngươi khiến Giang Phong kinh ngạc hồi lâu.
"Cái quái gì thế?"
Rõ ràng hắn không có dự định đi sâu thêm nữa để tìm quỷ cấp bạch sắc gì đó!
Giang Phong mơ hồ cảm nhận được rằng, có lẽ đối phương đã có chủ ý từ trước, cố ý dụ mình động thủ.
“Không đi! Quỷ cấp bạch sắc nổi tiếng có rất nhiều thủ đoạn giết người, chỉ có Ngự Linh Sư đệ nhất đẳng mới có thể đối phó, nếu tôi đi không phải là đang tự tìm đường chết sao?"
Giang Phong cố ý nói vậy, sau đó liền đi xuống núi.
Vào lúc này, một dòng chữ lại xuất hiện trong tầm mắt của hắn.
"...Ngươi đang nghi ngờ dòng chữ này có âm mưu khác nên quay lại chỗ cũ. Cuối cùng, ngươi đã đánh mất cơ hội có được hồn châu thanh sắc và bị loại khỏi kỳ thi tuyển chọn của Thiên Cơ Cung..."
Giang Phong dừng bước, sắc mặt bỗng trở nên u ám.
"Sao lại cảm giác như mình đang chơi game nhập vai vậy nhỉ?"
Giang Phong rất muốn chửi bới ngón tay vàng này của mình, đây là do vị đại thần nào đang điều khiển nhân vật của mình trong game vậy chứ?
"…Sau khi nghĩ đến hậu quả, ngươi vẫn dự định đi vào sâu tìm Quỷ Sương Trắng…"
Đối phương trực tiếp chèn ép tâm lý của Giang Phong, trong nháy mắt đã có sự thay đổi.
Giang Phong dứt khoát ngồi xuống, nói: “Phải cho ta một tin chuẩn xác chứ, rốt cuộc làm sao mới có thể đối phó với Quỷ Sương Trắng? Bây gờ trở về cùng lắm chỉ mất đi một viên hồn châu thanh sắc, nếu như thật sự làm theo lời của ngươi thì mạng của ta cũng không còn nữa rồi”.
Rất nhanh, dòng chữ đen trong con ngươi lại chuyển thành một dòng chữ mới.
"…Ngươi đã cố gắng nghĩ cách nhưng vẫn không thể tìm ra cách để đối phó với Quỷ Sương Trắng, cuối cùng ngươi lại chú ý đến cái bóng của mình…”
Nghe vậy, Giang Phong cúi đầu xuống dưới đất nhìn cái bóng của mình.
Lúc này cái bóng còn quỷ dị hơn ma quỷ, giống như bóng tối ở nơi sâu nhất của địa ngục…
Không biết vì sao, Giang Phong nhìn một lúc lâu, thậm chí cảm thấy đây căn bản không phải là cái bóng của chính mình, mà là một người sống!
Xoẹt!
Giang Phong rùng mình, ý nghĩ trong đầu quá mức kinh hãi, khiến hắn không dám nghĩ thêm nữa.
"…Ngươi chuẩn bị lên đường, đi về hướng bắc, cuối cùng tìm thấy Quỷ Sương Trắng trong một khu nghĩa trang…"
Lần này dòng chữ hiện lên trong mắt Giang Phong trở nên nhạt hơn, không bao lâu sau liền tan biến.
"Thứ này vô cùng tà khí! Sau này mình phải tìm cách hiểu rõ nó mới được”.
Trong lòng Giang Phong thầm nghĩ.
Thực ra, ngay từ đầu hắn không hề có ý định quay về chỗ cũ, lý do làm như vậy là để thăm dò sự tồn tại kỳ lạ này mà thôi.
Hắn nhất định phải lấy được hồn châu thanh sắc!
…
Xoẹt!
Một tia sáng trắng chói mắt chiếu vụt qua.
Sau đó, một bóng du hồn gần như sắp ngưng tụ thành hình ngay lập tức bị vỡ tan thành vô số giọt nước.
“Nhanh đón lấy!”
Bạch Khinh Mộng mặc váy hồng vội vàng chỉ huy.
Ngay lập tức, những người xung quanh không dám chậm trễ, xông lên đón lấy vô số giọt nước kia bằng bình Ngọc Dương Chi.
"Quả nhiên, du hồn cũng được phân thành loại mạnh loại yếu. Du hồn này nổ tung có rất nhiều nước, chỉ tiếc là linh lực bị tiêu hao quá nhiều…”
Cảm nhận được chút linh lực còn sót lại trong cơ thể, Bạch Khinh Mộng bất giác nhíu mày.
Bên cạnh, một thiếu niên áo xanh cười nói: “Khinh Mộng, cậu không hổ là thiên tài Ngự Linh Sư có tư chất xuất sắc nhất của trường chúng ta. Du hồn này sắp biến thành quỷ cấp bạch sắc rồi phải không?"
Bạch Khinh Mộng lạnh lùng liếc đối phương một cái: "Đừng gọi tôi là Khinh Mộng”.
Thiếu niên áo xanh sửng sốt.
Xoẹt!
Bạch Khinh Mộng thu lại thanh trường kiếm của mình, hỏi: "Còn bao lâu nữa thì mặt trời lặn?"
Thiếu niên áo xanh đáp: “Còn hai tiếng nữa”.
“Đủ rồi, nghỉ ngơi một lúc đã, sau khi lấy lại sức thì tiếp tục”, Bạch Khinh Mộng giao việc xong, khoanh chân ngồi dưới một gốc cây cổ thụ.
Thiếu niên áo xanh nói: "Khinh Mộng, bình Ngọc Dương Chi của chúng ta sắp đầy rồi, không cần phải liều mạng như vậy chứ?"
“Nhất định không được bỏ sót thứ gì cả!”, trong mắt Bạch Khinh Mộng hiện lên một tia cố chấp: “Lần này, tôi không những phải giành được hạng nhất, mà còn phải dựa vào ưu thế nghiền nát tất cả để giành được phần thưởng! Chỉ có như vậy, Thiên Cơ Cung mới có thể thấy được thiên phú của tôi!"
Ở phía bên kia.
Lúc này sắc mặt Chương Hải tái mét, trên trán lấm tấm mồ hôi hột.
Bên cạnh có một thiếu niên đang cầm khẩu súng Assault Rifle phát ra ánh sáng xanh lo lắng nói: "Anh Chương, e là chúng ta đã xông vào hang ổ của du hồn rồi, phải rút lui ngay thôi!"
Trước mặt mọi người là những đám sương mù còn sót lại, dày đặc đến mức không nhìn thấy được thứ gì.
Tiếng kêu hú của quỷ và sói liên tục vang lên từ trong màn sương mù trắng xóa, khiến người ta vô cùng kinh hãi.
Chương Hải nghiến răng nghiến lợi nói: "Được rồi! Lão Nhị, mày với Tiểu Chu đổi vị trí cho nhau. Nhớ là không được hoảng, chỉ cần giữ vững tinh thần, du hồn sẽ không làm gì được chúng ta cả”.
Sau đó, nhóm bốn người này cuối cùng cũng lao ra khỏi khu rừng.
“Hộc hộc hộc”.
Chương Hải nhìn bình Ngọc Dương Chi trong tay, trong lòng vô cùng vui sướng: "Nguy hiểm càng lớn thì cơ hội càng lớn! Phiếu này thật đáng giá!"
Đột nhiên, đúng lúc này, cậu ta bỗng quay đầu nhìn về phía bên phải hét lớn: "Ai!"
Có tiếng sột soạt vang lên.
Sau đó, một thiếu niên mập mạp xuất hiện từ trong bụi cây.
Vẻ mặt cậu ta vô cùng xấu hổ, môi cứ liên tục mấp máy, nhưng lại không biết nên nói gì.
Nhìn thấy cậu mập, ánh mắt Chương Hải giễu cợt: "Tao còn tưởng là ai chứ, hóa ra là mày, Trương Đông Đông sao?"
Mặc dù cậu mập đã ra khỏi bụi rậm, nhưng quần áo trên người cậu ta không lộn xộn như Chương Hải và những người khác.
Lúc này, Chương Hải lập tức hiểu ra: "Không phải là lúc vừa lên núi mày liền trốn vào đó rồi đấy chứ?"
Nghe vậy, cậu mập càng cúi đầu xuống thấp hơn.
“Đồ vô dụng!”, Chương Hải nhổ một bãi nước bọt xuống đất, khinh thường nói: “Chả trách lại có thể chơi với loại rác rưởi như thằng Giang Phong, hóa ra mày cũng là đồ rác rưởi!
"Để tao đoán xem, bây giờ thằng vô dụng Giang Phong kia đang trốn ở nơi nào đó không dám đi ra chứ gì? Hahahaha"