Chương 19: Người cuối cùng được gọi tên
“Hừ! Giang Phong, mày đúng là có mắt như mù, cái đứa vô dụng ba lỗ kỹ năng như mày cho dù có hấp thu hồn châu cấp thanh sắc kia thì sao chứ, về sau cũng có tác dụng gì đâu? Còn chẳng bằng đưa cho bạn Bạch, giúp cậu ấy tăng tiến thực lực, cậu ấy mới là trụ cột vững vàng của nhân loại tương lai đấy”, Chương Hải mở miệng nói một tràng.
Giang Phong vui vẻ: “Bạch Khinh Mộng giỏi như vậy, vậy sao mày không đập nồi bán sắt quyên tặng hồn châu cho cô ta đi?”
Chương Hải nói: “Tao khác mày, ít nhất tao có bảy lỗ kỹ năng, sau này dù sao cũng có thể cống hiến cho nhân loại”.
“Nhưng sao tao thấy hôm qua lúc này chém giết du hồn cũng có ra làm sao đâu?”, Giang Phong nửa cười nửa không nhìn Chương Hải chăm chú.
Chương Hải xấu hổ đỏ mặt, chống chế: “Cái này chỉ mới là khởi đầu! Với tư chất của mày thì về sau chênh lệch giữa chúng ta sẽ càng lúc càng thấy rõ thôi!”
Nói xong, cậu ta tức giận vung tay bỏ đi.
Nhìn theo bóng lưng đối phương, hai mắt Giang Phong nheo lại.
Người như Bạch Khinh Mộng lại muốn dùng ba trăm ngàn để mua hồn châu cấp thanh sắc trong tay mình.
Tối qua, Giang Phong đã lên mạng tra thông tin, viên hồn châu thanh sắc kia chính là thứ Ngự Linh Sư có được sau khi giết Quỷ Thanh Mộc.
Quỷ Thanh Mộc là một loại quỷ ám trên cây hòe hoặc cây liễu, vô cùng nguy hiểm, thuộc loại quỷ cấp thanh sắc.
Viên hồn châu lóe ánh sáng xanh biếc này cũng phải có giá lên đến hơn năm trăm ngàn ngoài thị trường.
Thật không biết Bạch Khinh Mộng thiếu hiểu biết, hay cô ta đang coi thường mình thiếu hiểu biết nữa?
“Giang Phong, người ta là Bạch Khinh Mộng đó, đã hạ mình đi tìm mày mua hồn châu thanh sắc, sao mày còn chảnh không chịu cho cô ấy? Cô ấy vừa xinh đẹp, tư chất còn hơn người như vậy…”
Đúng lúc này, Trương Đông Đông bên cạnh mở miệng.
Giang Phong tức giận gõ đầu thằng bạn: “Thứ đồ ăn cây táo rào cây sung!”
Trương Đông Đông lén trề môi, chuyển đề tài: “Đúng rồi, không phải hôm qua chúng ta đều kiểm tra đo lường linh khí bổn mạng sao? Nghe nói hôm nay sẽ có kết quả đó”.
“Kết quả gì cơ?”, Giang Phong hỏi.
Trương Đông Đông đáp: “Đương nhiên là kết quả trúng tuyển vào Thiên Cơ Cung rồi chứ kết quả gì!”
Câu này vừa nói xong, trong lòng Giang Phong đánh ‘thịch’ một tiếng.
Trên thế giới này, ma quỷ đã tồn tại từ lâu, nên lịch sử của Ngự Linh Sư cũng rất lâu đời, trải qua một thời gian rất dài.
Nghe nói, Thiên Cơ Cung đã được xây dựng từ thời nhà Hán.
Hơn ngàn năm trôi qua, triều đại thay đổi, chỉ có con quái vật Thiên Cơ Cung vẫn đứng sừng sững mặc tháng rộng năm dài, có thể thấy được kết cấu bên trong Thiên Cơ Cung kinh khủng đến mức nào.
Không lâu sau, Chu Hải Yến bước vào lớp, sau đó gọi tên từng mầm non được Thiên Cơ Cung chọn lựa.
Học sinh nào được gọi tên cũng mừng rỡ như điên, không khác gì được đậu vào trường đại học hằng mong ước.
Học sinh nào không được gọi tên thì trầm mặt xuống, tâm trạng căng thẳng.
Bỗng nhiên, Giang Phong đăm chiêu nghĩ ngợi: “Trương Đông Đông, mày có để ý, những học sinh được nêu tên đều là những người hôm qua đi Bắc Giao Quỷ Vực không?”
“Hả… Có hả?”, Trương Đông Đông mơ mơ màng màng.
Khóe miệng Giang Phong nhếch lên, cái tên này đúng là… một chút để ý để tứ cũng không có.
Trần Phàm nói đúng, Thiên Cơ Cung thật sự rất coi trọng lòng can đảm.
Ngày hôm qua đột nhiên tuyên bố phải đi vào quỷ vực tham gia thực chiến, trong nháy mắt đã sàng lọc một số lớn học sinh không có can đảm đối mặt với ma quỷ, trong đó có cả những kẻ gọi là thiên tài, tư chất cực tốt nữa.
Dần dần, những học sinh có sáu, bảy lỗ kỹ năng cũng nhận ra được điều này, hối hận muốn xanh ruột.
Chỉ cần một ý nghĩ sai lầm, thì cái sai đó sẽ dẫn đến một tương lai hoàn toàn khác.
Hiện giờ ở thế giới này, chỉ cần có thể bước vào Thiên Cơ Cung, thì cũng chẳng khác gì được vào những trường đại học nhóm Ivy League cả.
“Chương Hải”.
Trên bục giảng, Chu Hải Yến mở miệng, gọi ra cái tên Chương Hải.
Khóe miệng Chương Hải nhếch lên, trong lòng đã nắm chắc đến tám phần, nên chẳng có gì ngạc nhiên.
Chung quanh, mọi người đều đưa ánh mắt ngưỡng mộ sang cậu ta, đủ thứ tiếng xun xoe vang lên.
“Cái thằng này…”
Trương Đông Đông tức giận nghiến răng, đến bây giờ cậu ta vẫn chưa nghe thấy tên mình, xem ra là rớt rồi.
Bỗng nhiên, Chương Hải quay đầu nhìn về phía Giang Phong, nói bằng khẩu hình không nghe thấy tiếng: “Mày, rớt, chắc, rồi…”
Bên này, Giang Phong chỉ cười, không thèm phản ứng.
Mặc dù mỗi người đều có linh khí bổn mạng của mình, song tiêu chuẩn lựa chọn của Thiên Cơ Cung lại càng nghiêm ngặt hơn.
Cho đến giờ, lớp 10a3 bao gồm cả Chương Hải vẫn chỉ mới có bốn người được gọi tên, tất cả đều là người có tư chất tốt, từ sáu lỗ kỹ năng trở lên.
Trong cái nhìn của Chương Hải, Giang Phong chỉ có ba lỗ kỹ năng, cho dù hôm qua hắn can đảm đi vào Bắc Giao Quỷ Vực, nhưng tuyệt đối vẫn chưa bén đến ngạch cửa Thiên Cơ Cung.
Nhưng mà đúng lúc này, Chu Hải Yến gọi ra cái tên cuối cùng.
“Giang Phong”.