Nhìn theo hướng đèn pin rọi tới, Giang Thiền liền nhận ra trên nền xi măng có một mảnh giấy màu vàng, trông hao hao tiền vàng mã đốt cho người chết ở nông thôn.
Giang Phong bật dậy kéo cánh tay phải của Giang Thiền, tìm kiếm theo hướng mảnh giấy vàng.
Trên xe bus.
Cô nàng tóc ngắn Hứa Huyền lúc này đang ghé mặt vào cửa kính xe, nhìn ánh sáng yếu ớt của đèn pin bên ngoài cửa xe, lầm bầm ra miệng: “Không phải hắn muốn đi WC sao? Đi xa thế làm gì?”
Những người khác cũng không biết phải làm gì, chỉ có thể ngồi yên một chỗ, chờ đợi cái gọi là giúp đỡ.
Thời gian dần trôi qua, đường hầm tối đen im lìm kia không khỏi khiến cho người ta cảm thấy tinh thần bị áp lực nặng nề.
Một thứ chất độc gọi là tuyệt vọng dần dần ngấm vào nội tâm mỗi người.
Tên nam sinh kia lúc này nghiến răng nghiến lợi, cố gắng hết sức không để cho nỗi sợ hãi hệt như ma túy áp đảo trí óc mình.
“Đáng ghét! Tại sao Thiên Cơ Cung còn chưa phái người đến?”
…
“Thấy sao hả? Ngự Linh Sư dự bị lần này ấy?”
Ở một căn phòng kín nào đó, trên vách tường là một màn hình tinh thể lỏng cỡ lớn, lúc này trên đó đang chiếu hình ảnh từ camera quay lại đủ các góc độ trong đường hầm.
Một người đàn ông trung niên mặc áo màu xanh lam đứng khoanh tay, chân mày cau chặt.
Xem một lúc lâu, ông ta dời mắt đi chỗ khác, giận dữ nói: “Quá sức thất vọng rồi! Đám ranh con này, ngay cả chút can đảm đối đầu với bóng tối cũng không có là sao? Thân là Ngự Linh Sư, gặp tình huống như vậy còn muốn người khác tới cứu mình ư? Quá sức buồn cười!”
Một người thân hình mập mạp tươi cười nói: “Bình thường thôi, bình thường thôi mà, dù sao bọn họ vẫn còn nhỏ tuổi. Hơn nữa, đa số họ ngay cả hồn châu còn không có, làm sao có thể chống lại quỷ vật được?”
Người trung niên áo xanh lam nói: “Đây không phải là lý do! Cho dù phải dùng răng cắn hay dùng tay bắt thì cũng phải làm cho đám ma quỷ kia hiểu rằng, răng của nhân loại chúng ta cứng hơn bọn chúng nhiều!”
“Ông cực đoan quá đấy!”
Người mập mạp không tiếp tục tranh luận nữa, ông ta chỉ vào một màn hình nhỏ trong đó nói: “Ông xem kìa, không phải có hai đứa nhóc bước ra đó sao?”
Nghe vậy, nét mặt người trung niên áo xanh lam mới hơi giãn ra một chút: “Hai đứa trẻ đó tên gì?”
Màn hình zoom lớn lên.
Ánh mắt của người mập mạp sáng lên, nói: “Ha ha, hai đứa nhóc này thật đúng là không đơn giản, cha của hai đứa nó là Giang Trừng đấy”.
“Giang Trừng? Người đứng thứ hai trong nhóm Ngự Linh Sư Thự Quang?”, người trung niên áo xanh lam kinh ngạc.
Người mập mạp gật đầu: “Đúng vậy”.
“Thì ra là vậy, thảo nào”, trung niên áo xanh lam từ tốn nói: “Giang Trừng đúng là một nhân vật sừng sỏ, con cái ông ấy thật sự không làm cho ông ấy mất mặt”.
“Tôi muốn có hai người này”.
Ông ta bất chợt nói với giọng quả quyết.
Người mập mạp lại cười nói: “Khoan hãy vội, tôi còn có một thông tin nữa”.
“Cái gì cơ?”
“Cậu học sinh kia, đúng vậy đấy, chính là thằng nhóc cầm dao găm ấy, cậu ta tên là Giang Phong, linh khí bổn mạng chỉ có ba lỗ kỹ năng thôi”.
“Ba lỗ kỹ năng á? Sao lại vậy được? Năm xưa thứ Giang Trừng thức tỉnh chính là linh khí thiên phẩm, có khi nào nhầm không?”
Nhất thời, người trung niên áo xanh lam khó có thể chấp nhận sự thật.
Người mập mạp nói: “Tôi cũng lấylàm lạ, nhưng đúng là linh khí bổn mạng của Giang Phong chỉ có ba lỗ kỹ năng. Mặt khác, cậu ta chỉ là con nuôi được Giang Trừng nhận nuôi thôi”.
“Thảo nào…”, trung niên áo xanh lao nói thầm trong bụng.
Một hồi lâu sau ông ta lại hỏi: “Còn con gái Giang Trừng thì sao?’
Người mập mạp đáp: “Cô bé ấy tên là Giang Thiền, sở hữu linh khí thiên phẩm, 12 lỗ kỹ năng”.
“Cái gì? 12 lỗ kỹ năng?”
Nghe vậy, người trung niên áo xanh lam tỏ vẻ mừng rỡ, nói ngay: “Sai một con Quỷ Sương Trắng ra ngoài đi, tôi muốn thử xem Giang Thiền gan dạ bản lĩnh như thế nào”.
“Quỷ Sương Trắng?”
Người mập mạp biến sắc: “Lão Khương, không phải chứ? Hai đứa nó mới chỉ là Ngự Linh Sư dự bị thôi mà”.
Người trung niên áo xanh lam phất tay áo lên, xoay người bỏ đi, chỉ để lại một câu.
“Yên tâm, có tôi ở đây”.