Chương 7: Du hồn
Bắc Giao nằm ở phía bắc của thành Du, từ trước đến nay chưa từng được khai khẩn, một vùng núi non sừng sững, ít dấu chân người.
Trước đây có tin đồn rằng những người đi du lịch đã nhìn thấy những thứ bất thường trong đó, như hôm nay chứng kiến mặt đất biến đổi, không ngờ lại thực sự có một Quỷ vực sơ cấp.
Sự ra đời của các Quỷ Vực vẫn là ẩn số, nhưng mỗi Quỷ Vực đều là nơi chết chóc không ai dám vào, nơi đầy rẫy sự chết chóc và ma quái.
Nổi tiếng hơn cả là Dạ Ma Quỷ Vực ở vùng Hoa Tây.
Thành Tây Kinh, nơi từng có hàng chục triệu người sinh sống, bây giờ bị Dạ Ma Quỷ Vực bao trùm, trở thành khu vực cấm địa.
......
Những dãy núi trùng điệp, cao thấp nối tiếp nhau như một con rồng khổng lồ đang ngủ đông trên mặt đất.
Đám người Giang Phong đang chuẩn bị đi vào trong núi.
Cảm xúc trên khuôn mặt mỗi người không giống nhau, có kích động, có sợ hãi.
Cho dù những du hồn không nguy hiểm đến tính mạng nhưng đối với những cô gái chàng trai trẻ tuổi này mà nói, áp lực lại không hề nhỏ.
"Giang Phong, hay là chúng ta đi cùng nhau đi?"
Cậu mập kéo kéo tay Giang Phong, giọng nói có vẻ lo lắng.
Giang Phong lắc đầu: "Không, chia nhau ra hành động sẽ hiệu quả hơn."
Thân phận của mình dường như khác biệt với thế giới này, nên tốt nhất đừng để người ngoài biết được.
Giang Phong liếc nhìn Bạch Khinh Mộng ở phía xa đang tỏa sáng như trăng.
Người này đã tập hợp được một nhóm người đi theo, chỉ vừa mới trở thành Ngự Linh Sư, liền có khí chất của một người lãnh đạo.
Thấy đã sắp hết thời gian, Trần Phàm nói: "Được rồi, chúng ta vào núi đi."
Vừa dứt lời, sắc mặt ai nấy cũng trở nên khác thường, liếc mắt nhìn nhau, nhất thời không biết nên quyết định như thế nào.
Soạt!
Đột nhiên, Giang Phong bước ra đầu tiên.
Hắn không giống những người khác nhìn trái nhìn phải, mà chắc chắn bước đi trên con đường của mình.
Nhìn bóng lưng của Giang Phong, ánh mắt mọi người khẽ thay đổi.
“Người này là ai vậy?”
“Hình như là Giang Phong lớp 10A3?”
Trần Phàm ở ngoài đám người gật gật đầu, trong lòng thầm nghĩ: "Cậu nhóc này như vậy mà lại rất dứt khoát, rất có khả năng, nhưng trình độ có vẻ hơi kém một chút..."
Bạch Khinh Mộng vừa mới tổ chức một đội sáu người, cô ta vốn định làm người dẫn đầu làm gương, thế nhưng Giang Phong lại cướp mất ánh đèn sân khấu.
“Hừ, chúng ta đi!”
Bạch Khinh Mộng nhớ kỹ bóng dáng của Giang Phong, cất bước lên đường.
“Tên ngốc này lại muốn tạo sự khác biệt ở đây à?”
Chương Hải khinh thường mắng một câu, sau đó cũng dẫn những người khác vào núi.
.....
Trong rừng cây cối um tùm.
Đại thụ che kín trời, rừng cây rậm rạp.
Giang Phong dốc toàn lực chú ý, chậm rãi đi tới.
Rõ ràng đang là buổi trưa, vậy mà kỳ lạ thay đi vào khu rừng này lại giống như ban đêm vậy.
Ánh sáng mặt trời không thể xuyên qua tán cây tầng tầng lớp lớp, trong khu rừng u ám và yên tĩnh, tràn ngập một bầu không khí kỳ lạ ở khắp mọi nơi.
"Không sao đâu, chẳng qua chỉ là du hồn nhỏ bé thôi”.
Giang Phong hít một hơi thật sâu, tự trấn an bản thân mình.
Rào rào.
Bỗng nhiên, một cơn gió lạnh thổi qua.
Toàn thân Giang Phong lạnh toát, ánh mắt đột nhiên thay đổi: “Đến rồi!”
Cùng với cơn gió âm u này, một làn sương trắng không biết từ đâu bốc lên mờ ảo, giống như sương mù trên núi vào buổi sáng sớm, nhưng nhạt hơn và lạnh lẽo hơn.
Một nguồn sáng màu đen lóe lên.
Một con dao găm quỷ quái bị Giang Phong bắt được, cầm lại trên tay.
Cảm nhận được cảm giác ấm áp và ôn hòa như ngọc của linh khí bổn mạng, trong lòng Giang Phong như có thêm sức mạnh.
Lúc này, nhiệt độ trong rừng cây đột nhiên giảm xuống, giống như đang ở trong một hố băng.
"Cậu nhóc...cậu có biết mắt tôi...rơi ở đâu không?"