• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 06: Hồn châu thanh sắc
 
             Trần Phàm cũng không nghĩ nhiều, ông ta tiếp tục nói: “Rất tốt, hi vọng sau này có thể thấy được 100 người các bạn ở trong Quỷ Vực cỡ lớn”.  

             “Kế tiếp, hãy đi theo tôi!”  

             Nói xong, Trần Phàm bước xuống đài.  

             Trên sân, Chu Hải Yến và các giáo viên khác đều đang dẫn các học sinh bỏ cuộc quay về lớp.  

             Phần thi thực chiến kế tiếp sẽ do Ngự Linh Sư Trần Phàm dẫn đội.  

             “Ơ? Cái tên phế vật như mày mà cũng dám ở lại à?”  

             Trong đám đông, Chương Hải liếc thấy Giang Phong, liền cười khẩy nói.  

             “Mẹ kiếp, mày đừng có quá đáng!”, cậu mập tức giận chỉ vào mũi cậu ta mắng.  

             “Quả thực, loại người trăm quỷ né xa như mày vào Quỷ Vực rất an toàn đấy!”, bỗng nhiên, Giang Phong thản nhiên nói.  

             Trăm quỷ né xa?  

             Chương Hải sững sờ, sau đó tỏ vẻ kiêu căng nói: “Sao hả? Mới đây đã muốn nịnh bợ tao rồi à? Coi như mày thức thời!”  

             Cậu mập khó hiểu nhìn Giang Phong, thì thầm: “Giang Phong, tự nhiên mày khen nó chi vậy?”  

             Ai ngờ Giang Phong lại nhếch mép cười vô sỉ: “Đúng rồi! Dáng vẻ mày như vậy, đi đêm sợ là quỷ thấy cũng phải sợ đấy!”  

             Nói xong, hắn liền lôi cậu mập đi về phía cổng trường.  

             Chương Hải bị chọc tức đỏ mặt, mãi một lúc lâu sau, cậu ta mới nghiến răng nghiến lợi nói: “Giỏi lắm! Mày đợi đó cho tao!”  

             Ở cổng trường đã có ba chiếc xe buýt chờ sẵn.  

             Trần Phàm dừng bước, ổn định đội ngũ rồi nói: “Có lẽ các bạn đã được học 1 khóa thường thức về quỷ, cũng đã phần nào hiểu được chúng”.  

             “Tiếp theo đây, chúng ta sẽ đến một khu vực đã biến thành Quỷ Vực. Trong đó chỉ có du hồn, cho nên các bạn cần phải giữ tỉnh táo, dù không có linh khí cũng có thể dựa vào sự can đảm để thoát ra một cách bình an”.  

             Nghe vậy, đoàn người Giang Phong thở phào nhẹ nhõm.  

             May mà chỉ là du hồn.  

             Cũng đúng thôi, sao đối phương có thể để một đám học sinh cấp ba đi đối mặt với mãnh quỷ được chứ?  

             Ma quỷ được chia làm nhiều cấp độ: Bạch sắc, Thanh sắc, Hồng sắc…  

             Trong đó, Quỷ Đi Đêm chỉ có thể ra tay giết hại khi con người mất cảnh giác, loại này được xếp vào hàng bạch quỷ.  

             Còn hồng quỷ thì lại khác, một khi cởi bỏ phong ấn, bọn chúng có thể tàn sát cả một thành phố.  

             Chưa kể, một vài lệ quỷ đẳng cấp cao còn có thực lực che lấp mặt trời, phá hủy một thành phố.  

             Riêng du hồn, chúng không được xem là quỷ, mà chỉ là một sự kết hợp của các âm khí cùng loại.  

             Có hơi giống với gió lạnh, cùng lắm chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ giống với cô hồn dã quỷ mà thôi.  

             Hậu quả nghiêm trọng nhất là dọa cho người sống mất hồn mấy ngày, chỉ cần phơi nắng nhiều chút là có thể phục hồi như cũ.  

             Bỗng nhiên, Trần Phàm lấy ra một hạt châu bóng loáng: “Trước khi Quỷ Vực kết thúc, ai chém giết nhiều du hồn nhất sẽ được ban thưởng viên hồn châu thanh sắc này!”  

             Vù!  

             Vù!  

             Vù!  

             Nghe vậy, ánh mắt mọi người đều tập trung vào viên hồn châu trên tay Trần Phàm.  

             “Hồn châu thanh sắc!”  

             “Hóa ra lần này phần thi thực chiến còn có phần thưởng…”  

             “Ha ha, đám chết nhát kia sợ là đang hối hận muốn chết rồi!”  

             Tất cả mọi người trở nên phấn khích, ai cũng quyết tâm phải giành được hạng nhất.  

             Tuy bọn họ chỉ là học sinh cấp ba, nhưng ngày thường tiếp xúc với điện thoại không ít, đương nhiên biết được ở thời đại này, hồn châu quý giá cỡ nào!  

             Dù chỉ là hồn châu cấp thấp nhất – Hồn châu bạch sắc cũng có giá trị cả ngàn tệ.  

             Còn hồn châu thanh sắc thì phải lên đến hàng chục ngàn.  

             Nếu là hồn châu có kỹ năng hiếm thì giá lên đến hàng trăm ngàn cũng không phải chuyện gì lạ.  

             Lúc này đây, dù là loại con ông cháu cha như Chương Hải cũng phải nuốt nước bọt.  

             “Này, viên hồn châu thanh sắc này là của tôi!”  

             Đúng lúc này, một thiếu nữ áo trắng cao giọng nói, ngữ điệu vô cùng chắc chắn.  

             Mọi người không khỏi quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, vốn định hỏi xem ai mà mạnh miệng như vậy, nhưng vừa trông thấy vẻ ngoài của người nọ, tất cả đều nghẹn họng.  

             “Là cô ta! Bạch Khinh Mộng của lớp 10a1”.  

             “Nghe nói lần này cô ta kiểm tra ra linh khí cấp thiên có 9 lỗ kỹ năng đấy, là người có tư chất tốt nhất trong khối của chúng ta!”  

             “Tương lai tương sáng! Thiên tài bậc này e là ngay từ đầu đã bỏ xa đám người thường chúng ta rồi!”  

             Đứng giữa đám đông là một thiếu nữ mặc váy ngắn màu hồng nhạt độ khoảng 16 tuổi, dáng người yểu điệu, da dẻ trắng nõn mịn màng, khuôn mặt như vẽ, đôi mắt to tròn, trong vắt như làn thu thủy lại rất linh động.  

             Trần Phàm nhìn về phía thiếu nữ, trong ánh mắt hờ hững ẩn chứa một chút tán thưởng: “Cố gắng lên, tương lai nằm trong tay những người trẻ tuổi như các bạn!”  

             Bạch Khinh Mộng vốn là một nhân vật tiếng tăm trong trường, gia cảnh tốt, vẻ ngoài lại xinh đẹp, hôm nay cô ta lại kiểm tra ra linh khí thiên phẩm, càng thêm tỏa sáng như phượng hoàng, được vạn người ngưỡng mộ.  

             “Bạch Khinh Mộng… Tiểu Mộng Mộng của tôi…”  

             Cậu mập bên cạnh lộ vẻ mê mẩn, không biết lúc này trong đầu cậu ta đang nghĩ gì.  

             Khóe miệng Giang Phong giật giật, không thèm quan tâm tên mập này nữa.  

             Hắn nhìn thiếu nữ kiêu ngạo hệt như một con khổng tước, khóe miệng nhếch lên:  

             “Muốn hạng nhất à? Sao không hỏi tôi có cho không?”  

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK