Chương 10: Quỷ Sương Trắng, quỷ cấp bạch sắc (2)
Tiếng cười của Chương Hải vô cùng chói tai.
Cậu mập giận đỏ mặt, lắp bắp nói: “Không…tao…tao…”
Cuối cùng vẫn không thể nói được gì.
"Bỏ đi, anh Chương, chúng ta lãng phí thời gian với loại người này làm gì? Sau này chúng ta sẽ không bao giờ cùng đẳng cấp với loại vô dụng này”.
Đúng lúc này, thiếu niên có linh khí bổn mạng là một khẩu Assault Rifle bỗng lên tiếng.
Chương Hải gật đầu: “Cũng đúng, chúng ta đi thôi”.
Nhóm người đó nói đi là đi, để lại một mình cậu mập ở đó.
Cậu ta vô cùng ấm ức, ở nơi như thế này, cảm thấy sợ cũng là chuyện bình thường.
Cậu ta ngước mắt nhìn chằm chằm vào khu rừng rậm than thở: "Giang Phong…nếu như mày có thể đi cùng tao…thì lúc này cũng dễ đối phó hơn…”
…
Trong Bắc Giao Quỷ Vực.
Khái niệm về thời gian đã trở nên mờ nhạt.
Ánh sáng mặt trời căn bản không thể chiếu vào được, xung quanh luôn là một một khung cảnh mờ mịt.
Giang Phong đi thẳng vào rừng sâu, cuối cùng đến một vùng đất hoang vu.
Điều khó hiểu là rõ ràng đang là tiết lập xuân nhưng ở đây lại không có tiếng côn trùng, tiếng chim hót. Một màn yên tĩnh đến lạ, chỉ có tiếng bước chân nhẹ nhàng của Giang Phong giẫm lên đám cỏ dại.
“Có lẽ là đã đến rồi…”
Với đôi mắt sắc bén, Giang Phong nhanh chóng nhìn thấy một vài bia mộ màu đen ở khu đất hoang này.
Vùng đất hoang vu…bia mộ…âm khí dày đặc...
Địa điểm chiếu phim kinh dị đặc sắc.
Nếu chỉ có một mình hắn ở đây, e rằng không được bao lâu sẽ phát điên mất.
Đồng thời, không giống như du hồn, quỷ cấp bạch sắc đã có sẵn thủ đoạn để sát hại con người, nếu như bất cẩn sẽ mất mạng ngay.
Mặc dù Giang Phong đã có chỗ dựa, nhưng lúc này nhịp tim của hắn vẫn bất giác tăng nhanh.
Giang Phong khẽ hít sâu một hơi.
Đột nhiên, một cơn gió âm u giống như từ Cửu U Hoàng Tuyền thổi tới.
Cỏ dại cao ngang thắt lưng thi nhau thổi xào xạc, giống như một khúc ca tử thần, khiến người ta lạnh cả sống lưng.
Giang Phong quả quyết siết chặt linh khí dao găm trong tay, chăm chú quan sát xung quanh.
Chẳng mấy chốc, một màn sương trắng dày đặc đến mức không nhìn thấy được gì bao quanh từ mọi phía.
Chỉ trong nháy mắt, Giang Phong đã hoàn toàn chìm trong màn sương mù đó, trước mắt đều là một màu trắng xóa, không thể phân biệt được gì cả.
“Không hay rồi!”
Giang Phong biết đây chính là thủ đoạn của Quỷ Sương Trắng.
Nhà trường đã mở một khóa học chuyên dạy thường thức về quỷ, phổ cập kiến thức về những hồn quỷ cấp thấp này.
Trong số đó có Quỷ Sương Trắng.
Quỷ Sương Trắng là quỷ cấp bạch sắc, tập hợp một số lượng lớn các du hồn, oán niệm rất mạnh, thường trú ngụ trong nghĩa trang. Có năng lực triệu hồi số lượng lớn sương mù trắng, che khuất tầm nhìn, ẩn chân thân trong sương mù trắng để giết người.
Loại này còn khó giải quyết hơn Quỷ Đi Đêm nữa!
Ngay khi Giang Phong đã bày thế trận chờ quân địch, hắn lại không nhận ra sau lưng mình đang có một bàn tay từ từ vươn ra khỏi màn sương mù.
Những nếp nhăn như vỏ cây chết khô khiến người ta vừa nhìn đã ghê tởm, toát ra khí tức u ám lạnh lẽo.
Quỷ Sương Trắng ẩn mình trong màn sương mù trắng xóa, cô lập mọi tri giác.
Xoẹt!
Cánh tay khô héo như da gà lặng lẽ nhô ra, lặng lẽ túm lấy gáy Giang Phong.
Đột nhiên, cả người Giang Phong giống như bị rớt xuống vực sâu lạnh lẽo, cảm giác hoảng loạn ập đến!
Hai mắt Giang Phong dần dần mở ra, hắn muốn dùng dao găm trong tay chém về phía đối phương.
Tuy nhiên, lòng bàn tay khô khốc của đối phương tỏa ra quá nhiều âm khí, ăn mòn tất cả máu thịt của hắn một cách trắng trợn.
Chẳng mấy chốc, một tầng sương dày đặc ngưng tụ trên mặt Giang Phong, cả người hắn lạnh run bần bật, hoàn toàn mất đi khả năng chiến đấu.
"Đây...đây chính là năng lực của Quỷ Sương Trắng..."
Khóe miệng Giang Phong khẽ run lên, dưới bờ vực cái chết, hắn không hề mất đi lý trí cơ bản.
Sau khi tiếp nhận một lượng lớn âm khí, trong con ngươi màu xám của Quỷ Sương Trắng hiện lên một chút thần sắc.
Tướng mạo của Quỷ Sương Trắng là một ông lão già nua, mặc một chiếc áo đen từ thế kỷ trước, trên mặt đầy nếp nhăn, một đôi mắt màu xám vô tình tàn nhẫn, đến mức chỉ cần nhìn dáng vẻ cũng có thể dọa trẻ nhỏ sợ hãi nín bặt.
Trên ranh giới của sự sống và cái chết, cuối cùng cái bóng dưới chân Giang Phong đã thay đổi.
Cái bóng quái dị từ từ chảy ra như một chất lỏng, cuối cùng hoàn toàn thoát khỏi cơ thể Giang Phong, di chuyển đến dưới thân Quỷ Sương Trắng.
Rắc…
Đôi mắt xám đầy chết chóc của Quỷ Sương Trắng đột nhiên chuyển động.
Nó nhìn xuống cái bóng kỳ dị dưới chân, dường như có hơi khó hiểu.
Xoẹt!
Trong nháy mắt, cái bóng đột nhiên duỗi ra một cái xúc tu như bạch tuộc quấn chặt lấy thân thể của Quỷ Sương Trắng.
Lúc này, trên khuôn mặt tàn nhẫn của Quỷ Sương Trắng hiện lên một tia hoảng sợ.
Cái miệng khô khốc kia há lớn, gầm lên dữ dội, cố gắng thoát khỏi cái bóng bên dưới nó.
Nhưng những xúc tu màu đen kia rất hung dữ, chẳng khác nào một con trăn đã bắt được con mồi, bằng mọi giá phải siết chặt con mồi cho đến chết.
Màn sương trắng bao phủ xung quanh Giang Phong nhanh chóng tiêu tan.
Lúc này Quỷ Sương Trắng không thể tiếp tục sử dụng năng lực của mình nữa.
Giờ phút này, cái bóng đen kia giống như cát lún đáng sợ nhất sa mạc, xúc tu màu đen chậm rãi kéo Quỷ Sương Trắng vào sâu trong đó.
Quỷ Sương Trắng gầm lên dữ dội, nhưng không có tác dụng gì cả, chỉ có thể bất lực bị bóng đen kia nuốt chửng từng chút một.
Ngay cả Giang Phong cũng có thể thấy sự không cam tâm của Quỷ Sương Trắng ngay lúc này.
“Chuyện…chuyện này…”
Nhìn cái bóng vô cùng đáng sợ kia, Giang Phong nuốt nước bọt.
So với quỷ, cái bóng của hắn trông kỳ dị hơn nhiều…
Một lúc sau.
Quỷ Sương Trắng đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này, giống như bị một con trăn nuốt chửng, không để lại một chút dấu vết nào cả.
Cái bóng đen kia dường như càng rắn chắc hơn và càng đậm hơn.
Nó từ từ trở lại dưới chân của Giang Phong và biến thành một cái bóng bình thường.