Chương 5: Sự can đảm
“Học sinh lớp 3 đi bên này!”
Trên bãi tập, Chu Hải Yến đang tổ chức đội ngũ.
Bên cạnh là các lớp khác cũng vừa kết thúc phần thi linh khí bổn mạng, hiện tại, tất cả đều đang tụ tập trên sân, ước chừng có hơn ba trăm người.
Ngự linh sư đệ tam đẳng Trần Phàm đến từ Thiên Cơ Cung đang đứng trên đài cao, dáng người ông ta cao ngất trông như một thanh trường thương, mang theo phong thái của quân nhân.
Nhìn thấy tất cả học sinh bên dưới đã tập hợp đông đủ, Trần Phàm cao giọng nói:
“Các bạn học sinh, mỗi bạn vừa kiểm tra ra được Linh khí bổn mạng của mình, trở thành Ngự Linh Sư được người người kính nể”.
“Thế nhưng, tôi muốn hỏi các bạn một câu!”
“Con người dựa vào cái gì để chiến đấu với ma quỷ?”
Âm thanh hùng hồn, tràn đầy khí thế.
Trong đội ngũ, các thiếu niên và thiếu nữ bàn tán xôn xao.
Ngay lập tức, Chương Hải – người vừa thức tỉnh bảy lỗ kỹ năng lớn giọng nói: “Báo cáo! Là linh khí bổn mạng!”
Những người khác cũng gật gù, thoạt nhìn có vẻ rất tán thành với đáp án này.
Ai ngờ Trần Phàm lại không chút do dự nói: “Sai! Là sự can đảm!”
Thoáng chốc, sắc mặt Chương Hải đỏ ửng lên.
Cậu mập đứng bên cạnh Giang Phong cười nhạo: “Thích ra vẻ, đấy, tôi cho cậu ra vẻ!”
Trần Phàm đứng trên đài cao, ánh mắt quét qua từng khuôn mặt non nớt bên dưới, trầm giọng nói:
“Ma quỷ mạnh vì chúng là thứ chết, là nỗi sợ đã cắm rễ trong tư tưởng của chúng ta suốt mấy ngàn năm qua!”
Bản thân ông ta đã từng gặp không ít Ngự Linh Sư, tư chất xuất chúng, có từ mười lỗ kỹ năng trở lên, tương lai có thể nói là không giới hạn.
Thế nhưng…
Khi đối mặt với một du hồn nhỏ yếu, bọn họ lại bị dọa mất mật, ngay cả dũng khí cầm vũ khí lên cũng không có.
Lúc đối mặt với ma quỷ, gánh trên lưng vô số sinh mạng, chúng ta liệu có thể tin tưởng một thiên tài như vậy không?
Nghe vậy, dưới đài, những học sinh chưa từng gặp phải ma quỷ không khỏi nghiêm mặt.
“Cuộc thi lần này không chỉ riêng về linh khí bổn mạng, mà còn có phần thi thực chiến”, Trần Phàm nói: “Nếu như các bạn thật sự muốn có được sức mạnh để đối kháng với ma quỷ, bảo vệ người thân, thì bước đầu tiên, các bạn phải có được dũng khí đối mặt với chúng”.
“Tuy nhiên, tôi phải nói trước, dù là loại ma quỷ như thế nào thì khi đối mặt trực diện với chúng, các bạn đều có nguy hiểm đến tính mạng, tôi không thể đảm bảo an nguy cho các bạn được”.
Ông ta vừa dứt lời, có không ít học sinh dưới đài tái mặt.
“Gì chứ? Hôm nay còn có phần thi thực chiến?”
“Tôi vừa mới thức tỉnh linh khí bổn mạng, không có kỹ năng gì cả, làm sao chống lại quỷ?”
“Quỷ Đi Đêm… Quỷ Đói… Quỷ Nước… Tôi… tôi…”
Những câu chuyện đáng sợ được nghe kể từ nhỏ đến lớn phút chốc hóa thành ác mộng bao phủ tâm trí đám thiếu niên thiếu nữ còn chưa thành thục này.
Đã có người sợ hãi đến mức lắp ba lắp lắp.
“Này, Giang Phong… Hay là chúng ta…”, ánh mắt cậu mập lộ vẻ trốn tránh, dường như đã có ý định rời đi.
Linh khí bổn mạng của cậu mập là một tấm chắn, có năm lỗ kỹ năng, vừa đúng tiêu chuẩn.
Giang Phong trừng cậu ta một cái: “Mày sợ cái gì? Có ông lớn của Thiên Cơ Cung trấn thủ ở đây, sao có thể để chúng ta chết được? Ông ấy chỉ đang dọa mọi người thôi!”
Nhìn thấy cảnh tượng nằm trong dự liệu, Trần Phàm lạnh lùng nói: “Ai sợ thì có thể rời đi ngay bây giờ. Đây cũng không phải chuyện gì đáng xấu hổ, sớm rời khỏi có thể giảm bớt tổn thất trong Quỷ Vực”.
Chỉ chốc lát, đã có hai phần ba người ủ rũ rời đi.
Lớp của Giang Phong cũng có hơn một nửa người bỏ cuộc, tuy trong lòng Chu Hải Yến không mấy dễ chịu, nhưng bà ta vẫn lên tiếng an ủi: “Không sao, chuyện phát sinh đột ngột, trước khi đến, người của Thiên Cơ Cung cũng không nói với chúng ta…”
Nhìn đội ngũ chỉ còn lại 100 người, Trần Phàm đột nhiên chú ý đến Giang Phong.
Đứa nhóc này có tư chất kém nhất, chỉ mở ra ba lỗ kỹ năng, vậy mà hắn vẫn lưu lại, chuyện này quả thật khiến ông ta có hơi kinh ngạc.