Chương 18: Trúng tuyển vào Thiên Cơ Cung
Không biết có phải là do phấn khích quá mức hay không.
Ban đêm, Giang Phong mơ một giấc mơ.
Trong giấc mơ, một ma nữ mặc áo trắng lả lướt dịu dàng tựa vào lòng hắn, kết quả là, sau đó bị Hắc Sơn Lão Yêu cướp đi mất, tức giận xông lên não khiến Giang Phong mở choàng hai mắt, hét lên một tiếng: “Buông Tiểu Thiến ra!”
Lúc ăn sáng, tâm trạng của Giang Phong cũng chẳng khá hơn chút nào.
“Sao thế? Nhìn mặt mày khó ở quá vậy?”
Hôm nay Giang Thiền buộc tóc đuôi ngựa trông rất nhí nhảnh, mặc quần áo ở nhà, cả người tỏa ra sức sống nhẹ nhàng khoan khoái của thiếu nữ thanh xuân. Màu áo trắng tôn lên khuôn ngực quyến rũ, vóc dáng yểu điệu càng khiến người nhìn không nỡ dời tầm mắt.
Giang Phong rầu rĩ không vui: “Chẳng lẽ người và ma không thể ở bên nhau sao?”
“Hả?”
Bữa sáng rồi cũng xong.
Trên đường đến trường, Giang Phong chợt nhìn thấy chủ tiệm bánh bao chiên nước ở vỉa hè dùng linh khí bổn mạng thay thế bình ga để nấu nướng thức ăn.
“Còn có cả cách dùng này á?”, Giang Phong trợn mắt há hốc mồm.
Bà lão vừa sử dụng linh khí có hình dạng cái chảo một cách thuần thục, vừa gọi Giang Phong: “Cậu nhóc, ăn sáng không? Bánh bao chiên nước chất lượng lâu năm, nhân rau củ tươi ngon không ngấy mỡ, bảo đảm ăn một rồi lại ăn hai cho xem”.
Thế là Giang phong đã thấy được một công dụng khác của linh khí bổn mạng.
Trong thế giới này, cao cấp như Ngự Linh Sư, bình thường như đủ mọi tầng lớp lao động phổ thông, đều khác biệt rõ ràng với trái đất ở kiếp trước của hắn.
Nếu không có quỷ yêu làm loạn, vậy thì dân chúng lao động hẳn sẽ có được một cuộc sống yên bình dễ chịu…
Vừa bước vào phòng học, cậu mập Trương Đông Đông liền kéo Giang Phong vào một góc, ra vẻ bí hiểm: “Giang Phong, tao kể mày nghe, đêm qua tao gặp quỷ!”
“Hửm?”, Giang Phong nhướn mày: “Mày cũng gặp quỷ?”
Đêm qua, con Quỷ Đi Đêm kia để lại cho hắn một ấn tượng vô cùng sâu sắc.
Trương Đông Đông gật gật đầu, trên mặt vẫn chưa hết sợ hãi: “Ngày hôm qua trên đường về nhà, tao gặp một bà già bán trái cây, tao hỏi bà ấy táo có ngọt không, bà ấy bảo không ngọt không lấy tiền. Tao nghĩ bụng, có chuyện hời như vậy sao?”
“Vậy nên tao mua hai quả, ăn xong tao bảo, không ngọt tí nào, bắt bà ấy hoàn tiền lại, vậy mà bà ta hỏi tao, không biết xấu hổ à?”
Nói đến đó, thân hình mập mạp của Trương Đông Đông run lên: “Giang Phong, mày nói thử xem, bà già đó có phải là quỷ hút máu không hả?”
“…”
Giang Phong thầm nghĩ, người ta chưa đập mày một trận là may.
Mặt hàng như cậu ta đúng là lạc quẻ trong thế giới này.
Giang Phong chỉ nói một câu: “Thời gian này ra đường buổi tối bớt nói chuyện với người lạ đi”.
“Vì sao chứ?”, Trương Đông Đông khó hiểu.
Giang Phong cũng lười giải thích, chỉ lẳng lặng ngồi xuống chỗ của mình.
Đúng lúc này, bên ngoài phòng học vọng đến tiếng ồn ào.
Một cô gái nổi bật chiếm hết spotlight của cả đám bước đến lớp 10a3, lớp của Giang Phong.
Cô ta chính là Bạch Khinh Mộng.
Ngày hôm qua cô nàng vừa mới qua kiểm tra, thức tỉnh được linh khí thiên phẩm, thuận lợi chuẩn bị bước vào Thiên Cơ Cung, không thể không khen một câu, tương lai rất rộng mở.
Chương Hải lập tức bật dậy, ân cần nói: “Bạn Bạch, cậu đến đây có việc gì vậy?”
“Tôi tìm Giang Phong”.
Bạch Khinh Mộng chỉ liếc cậu ta một cái, sau đó thẳng lưng bước tới trước mặt Giang Phong.
“Hả? Tìm tôi?”
Giang Phong ngẩng đầu lên nhìn con công kiêu ngạo kia, thản nhiên hỏi, “Sao thế?”
Lúc này, mọi người đều chứng kiến, ai nấy cũng tò mò lý do Bạch Khinh Mộng đến tìm Giang Phong.
Trương Đông Đông bên cạnh Giang Phong lại căng thẳng đến nỗi hai tay không biết giấu vào đâu, vừa muốn mở miệng nói vài câu với Bạch Khinh Mộng, vừa ngượng ngùng lẫn sợ sệt.
Bạch Khinh Mộng nói: “Tôi muốn có viên hồn châu cấp thanh sắc hôm qua Trần Phàm đưa cho cậu, tôi đồng ý trả cậu ba trăm ngàn, thế nào?”
Thì ra là vì chuyện này.
Lời vừa nói ra, Chương Hải cũng không khỏi nhớ lại chuyến đi Bắc Giao hôm qua, nhất thời trong lòng dâng lên lửa giận lẫn ghen tỵ.
Có ai ngờ được, viên hồn châu cấp thanh sắc lại bị tên vô dụng Giang Phong chỉ có ba lỗ kỹ năng kia tóm được cơ chứ?
Bây giờ Bạch Khinh Mộng đồng ý chi tiền mua lại, nói cách khác, Giang Phong tự nhiên có được ba trăm ngàn mà chẳng cần phải làm gì cả.
Tất cả mọi người vẫn chỉ là học sinh trung học, ba trăm ngàn tất nhiên là một số tiền rất lớn!
Ai ngờ, Giang Phong lại uể oải lên tiếng: “Cậu chậm một bước, hồn châu cấp thanh sắc kia bị tôi hấp thu hết rồi”.
Nghe vậy, trong mắt Bạch Khinh Mộng lóe lên một tia không vui, nhưng cô nàng không nói gì thêm, chỉ quay đầu bước đi.