Chương 11: Chúa tể của sương trắng
Sau khi giải quyết xong Quỷ Sương Trắng, Giang Phong thở phào một hơi.
Nếu không có cái bóng thần bí khó lường kia, chỉ e mình cũng thất thủ ở nơi này.
Năng lực của ma quỷ quả thật vô cùng kỳ dị.
Nhưng ngay sau đó, Giang Phong bỗng nhiên sửng sốt: “Ủa khoan đã! Hồn Châu của ta đâu?”
Hắn nhìn mặt cỏ trống không phía trước, hai mắt trợn to, nhưng cơ bản là không hề thấy bóng dáng Hồn Châu đâu hết.
Giang Phong bật người dậy nhìn chằm chằm vào cái bóng dưới chân, nghiến răng nghiến lợi: “Mau nhả Hồn Châu ra đây cho ta!”
Cảnh tượng này nếu để người khác nhìn thấy, chắc sẽ cho rằng Giang Phong bị yêu ma quỷ quái mê hoặc tâm thần.
Nhưng chỉ có mình Giang Phong hiểu rõ, hết tám chín phần mười con Quỷ Sương Trắng kia bị cái bóng của mình xơi tái rồi, kết quả, ngay cả xương cốt nó cũng không chịu nhả ra!
“Ngươi đó, xơi hết thịt rồi thì cũng phải chừa cho ta ít nước xáo chứ?”, Giang Phong tức giận mắng.
Đúng lúc đó, bỗng nhiên trong tầm mắt hiện lên một hàng chữ xiêu vẹo.
“… Tay phải…”
Giang Phong còn đang sửng sốt, sau đó đờ đẫn nhìn xuống tay phải của mình.
Cánh tay vốn mịn màng trắng trẻo lúc này trở nên tái nhợt quắt queo, hệt như một cái thân cây bị sơn trắng, khiến người nhìn cảm thấy da đầu tê rần.
Đồng thời, bốn phía không biết từ khi nào lại tràn ngập sương trắng.
“Cái gì?”
Còn chưa kịp hoảng hốt, bỗng nhiên Giang Phong phát hiện, sương trắng này hình như có gì đó không thích hợp lắm.
Không giống với trước đó, làn sương mù này lại khiến bản thân có cảm giác… thân thiết!
Cùng lúc đó, Giang Phong kinh ngạc phát hiện, tầm nhìn của mình hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì cả.
Vốn trước đó, khi bản thân bị sương mù vây kín, giơ tay không nhìn thấy ngón, những cơ quan cảm giác gặp trở ngại rất lớn, nhưng lúc này, tất cả chướng ngại đó đều biến mất.
Cướp của kẻ khác trở thành của mình, có nghĩa là…
Mình chính là chúa tể của sương trắng này!
Thậm chí có thể khiến cho sương trắng này biến đổi tùy ý mình!
“Ta… Đây là… hoàn toàn không cần đến linh khí bổn mạng… Bản thân tự chuyển hóa sử dụng năng lực của quỷ…”
Giang Phong cúi đầu nhìn cánh tay phải tái nhợt tiều tụy, bỗng nhiên cảm thấy mồm miệng khô khốc.
Nhận thức chung của thế giới này là…
Mọi cuộc chiến với yêu quỷ đều không thể tách rời khỏi linh khí bổn mạng.
Mọi người đều biết, linh lực trong cơ thể của Ngự Linh Sư chỉ có thể đạt được hiệu quả sử dụng lớn nhất thông qua trung gian là linh khí.
Thậm chí, Hồn Châu phải được khảm vào linh khí bổn mạng, rồi sau đó Ngự Linh Sư mới có thể sử dụng năng lực của con quỷ sở hữu nó.
Nhưng mà bây giờ, tự mình lại có thể trực tiếp sử dụng năng lực của Quỷ Sương Trắng sao?
Giang Phong nuốt nước bọt, sau đó hít một hơi thật sâu, vung tay lên.
Ha~
Làn sương trắng vây quanh trung tâm là Giang Phong, dần dần tản ra hai bên trái phải, hé ra một con đường bình thường.
“Vậy mà lại là thật!!!”
Bản thân mình vậy mà lại hoàn toàn nắm giữ năng lực của Quỷ Sương Trắng!
Quỷ Sương Trắng tuy chỉ là một con quỷ cấp Bạch Sắc, nhưng năng lực của nó không hề đơn giản.
Nguyên nhân cũng dễ hiểu thôi, bản thân Giang Phong vừa nãy cũng đã nếm mùi rồi.
Sương mù không chỉ có thể che mắt, còn có thể khiến cho Quỷ Sương Trắng xuất hiện lặng lẽ không một tiếng động, tựa như một tên thích khách ẩn mình ở một vị trí bí mật gần đó.
Không ai đoán được Quỷ Sương Trắng rốt cuộc ẩn mình ở đâu, không thể cảm thấy, cũng không thể dự đoán.
Bây giờ, Giang Phong còn có cả cảm giác của Quỷ Sương Trắng trước đó.
Không ai biết ta ở đâu, nhưng chỗ nào cũng có mặt ta.
“Năng lực này quả nhiên chính là linh khí bổn mạng đo ni đóng giày tạo ra cho ta! Xem ra sau này ta sẽ theo nghề thích khách đấy”.
Giang Phong đưa mắt lướt nhìn quy mô của làn sương mù, khoảng chừng mười mét vuông, không tệ.
Đồng thời khi khởi động năng lực này, ngoài việc tay phải sẽ xảy ra biến đổi kỳ quái, thì thật ra trong cơ thể, linh lực tiêu hao cũng không quá lớn.
Một lát sau, cánh tay phải của Giang Phong trở lại như bình thường.
Đưa tay vuốt lên da thịt nhẵn nhụi, Giang Phong khẽ cau mày: “Vậy tức là, sau khi khởi động năng lực này, sự biến hóa của tay phải có lẽ sẽ khiến người ta sợ hãi, thôi vậy, mai mốt mặc áo tay dài vào là được”.
Cũng may dạo này dần vào thu, ngoài đường không ít người mặc áo khoác.
Xem đồng hồ, còn một tiếng nữa là kết thúc.
“Có được năng lực này, hiệu suất tiêu diệt du hồn hẳn có thể tăng lên không ít. Hơn nữa, chỉ mới một con quỷ cấp Bạch Sắc đã có năng lực hiệu quả kinh người thế rồi, vậy Hồn Châu cấp Thanh Sắc còn có kỹ năng độc đáo đến cỡ nào nữa?”
Nghĩ vậy rồi, Giang Phong cũng không chậm trễ nữa, nhanh chóng bước vào rừng rậm, vừa làm quen với năng lực của Quỷ Sương Trắng, vừa thu thập thủy lộ du hồn.
…
Ngày dần tàn.
Đến lúc gần kết thúc, không ít học sinh không kịp chạy trốn ra từ Bắc Giao Quỷ Vực.
Đúng vậy, là ‘chạy trốn’.
Cho dù bọn họ vừa mới trở thành Ngự Linh Sư, cho dù bên ngoài phạm vi quỷ vực này chỉ có du hồn vô hại…
Nhưng mà, cảm giác trực quan nhất mà lũ quỷ gây ra cho người lạ chính là tử ý, lạnh lẽo như băng giá.
Vong hồn chết yểu cứ luôn quanh quẩn rên rỉ bên tai, không ngừng kêu réo oán than, lại còn kết hợp với khung cảnh rừng rậm âm u tĩnh mịch.