• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 13: Thủy lộ du hồn tràn đầy
 
             “Ơ? Là thoằng oắt Giang Phong kia!”  

             Chương Hải vừa uống nước khoáng vừa liếc nhìn Giang Phong.  

             Thiếu niên đầu đinh đứng bên cạnh cậu ta nói: “Rõ ràng là thằng oắt đó kéo dài thời gian, đợi đến phút cuối cùng mới xuất hiện, cậu ta tưởng mình là nhân vật chính à?”   

             Cùng lúc đó, cậu mập Trương Đông Đông đang hưng phấn vẫy vẫy tay với Giang Phong: “Giang Phong! Giang Phong! Cuối cùng mày cũng ra rồi, tao còn tưởng mày gặp bất trắc trong đó rồi chứ!”  

             Giang Phong tức giận đáp: “Nói cái gì hay hơn được không?”  

             Trương Đông Đông vòng tay trước ngực, úp úp mở mở: “Này, mày đã trốn ở đây vậy? Tao tìm mãi vẫn không thấy mày đâu…”  

             Nghe vậy, mặt Giang Phong tái đi: “Mẹ kiếp, tao mà sợ à?”  

             Trương Đông Đông còn định hỏi thêm, nhưng Giang Phong đã đi về phía Trần Phàm.  

             Nhìn thấy hắn, Trần Phàm không khỏi kinh ngạc.  

             Thiếu niên này là người đầu tiên lên núi, nhưng lại là người cuối cùng xuống núi, hắn đã nán lại trong Quỷ Vực một thời gian dài, vậy mà thoạt nhìn tinh thần lại khá tốt.  

             Tuy nhiên, nhớ đến tư chất của Giang Phong, Trần Phàm thầm tiếc nuối: “Vẫn hơi kém một chút!”  

             “Là cậu?”  

             Lúc này, Bạch Khinh Mộng cũng chú ý đến Giang Phong, cô ta nhận ra đối phương chính là cái tên đã đoạt mất danh tiếng của mình lúc lên núi.  

             Tuy nhiên, Giang Hiểu cũng không có danh tiếng gì ở trường, cho nên Bạch Khinh Mộng không quá để tâm đến hắn.  

             “Chú Trần, viên hồn châu thanh sắc này thưởng cho cháu được rồi chứ?”  

             Thấy mọi người đều đã ra ngoài, Bạch Khinh Mộng lần nữa duỗi bàn tay trắng nõn ra.  

             Đúng lúc này, Giang Phong cười nói: “Đừng vội!”  

             Nói xong, hắn lấy ra bình ngọc Dương Chi.  

             Thấy thế, Bạch Khinh Mộng lườm hắn một cái: “Thôi bớt đi… đừng có lãng phí thời gian!”  

             Trái lại, Trần Phàm lại mỉm cười với Giang Phong: “Cậu rất có can đảm!”  

             Những người đi ra từ Quỷ Vực, bao gồm Chương Hải, thậm chí là Bạch Khinh Mộng, tuy mặt ngoài trông bọn họ rất thản nhiên, nhưng thật ra nếu quan sát kỹ vẫn có thế nhận ra được… Bạch Khinh Mộng không chỉ một lần đề cập đến việc về nhà, có điều cô bé này quá mức kiêu ngạo, vì lòng kiêu hãnh nên đã cố hết sức che giấu sự sợ hãi của mình, không muốn để người ngoài nhìn ra.  

             Thế nhưng, Trần Phàm là Ngự Linh Sư đệ tam đẳng của Thiên Cơ Cung, ông ta đã gặp qua vô số thiên tài trẻ tuổi có tính cách như vậy, đương nhiên chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn ra suy nghĩ của bọn họ.  

             Có điều, Giang Phong lại khác, hắn khiến Trần Phàm cảm thấy rất ngạc nhiên, vì trên mặt tên thiếu niên này không hề có một chút sợ hãi.  

             Hơn thế nữa, dường như hắn vẫn chưa thỏa mãn?  

             Nhớ đến những trải nghiệm trước đó, Giang Phong có hơi phấn khích, thầm nghĩ: “Loại Quỷ Vực sơ cấp này quả thật là thánh địa để cày cấp, sau này có cơ hội, nhất định phải đến nữa mới được!”  

             “Chú Trần, mau mở ra xem thử, đừng lãng phí thời gian!”, Bạch Khinh Mộng cong môi tỏ vẻ bất mãn.  

             Cô ta đã hoàn toàn xem viên hồn châu thanh sắc kia là vật trong tay mình.  

             Trần Phàm mỉm cười, sau đó mở bình ngọc ra.  

             Nhưng vừa liếc mắt một cái, tay ông ta đã run lên.  

             Vù!  

             Trần Phàm không dám tin ngẩng đầu lên: “Cậu xác định tất cả đều do một mình cậu làm được?”  

             Giang Phong nhún vai: “Đương nhiên!”  

             “Hử”, dường như đã nhận ra điều gì đó, Bạch Khinh Mộng khẽ cau mày.  

             Trần Phàm nói: “Giang… Giang Phong đúng không? Tôi hỏi lại cậu một lần này, thủy lộ du hồn trong bình ngọc Dương Chi là do một mình cậu tìm được? Dù có những bạn khác hỗ trợ thì cũng không sao, vì sau này các bạn cũng nên lập một đội của riêng mình, phần thưởng lần này sẽ không bị cắt xén vì có sự giúp đỡ từ người khác!”  

             Ông ta muốn xác định một sự thật.  

             Bởi vì trước đó, chính mắt ông ta thấy thiếu niên này một mình lên núi, lúc trở về cũng chỉ có một mình.  

             “Chú Trần, rốt cuộc là sao vậy?”, Bạch Khinh Mộng chợt có cảm giác mọi chuyện đang đi lệch hướng, cô ta vội nhướng mắt muốn thăm dò bình ngọc Dương Chi của Giang Phong.  

             Ngay lập tức, sắc mặt cô ta thay đổi, hoảng sợ nói: “Sao có thể?”  

             Thủy lộ du hồn trong cái bình ngọc Dương Chi trước mắt đã đầy vun, thậm chí sắp tràn cả ra ngoài.  

             Nếu… nếu vậy… chẳng phải cô ta sẽ thua ư?  

             Cùng lúc đó, mọi người đứng ở xa nghe thấy Bạch Khinh Mộng kêu lên kinh ngạc cũng lục tục hướng mắt về bên này.  

             “Đã xảy ra chuyện gì?”  

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK