• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             Trong đường hầm tối tăm.  

             Giang Phong nắm tay Giang Thiền, đi dọc theo vạch chia làn đường màu vàng in trên mặt đất.  

             Trên đường đi, Giang Thiền quay đầu nhìn lại chiếc xe buýt sắp khuất bóng, lo lắng hỏi: "Anh ơi, anh có chắc là chúng ta không đi nhầm không? Lỡ như đây chính là cái bẫy của đám ma quỷ kia thì sao?"  

             Giang Thiền cảm giác bản thân mình giống như đang từng bước từng bước rơi xuống vực sâu.  

             Giây tiếp theo, Giang Phong siết chặt bàn tay nhỏ nhắn của Giang Thiền, nói: "Yên tâm đi, nếu như có chuyện gì xảy ra, anh sẽ chạy đầu tiên, nhất định sẽ không để nhà họ Giang chúng ta không có người thờ phụng tổ tiên đâu”.  

             “Giang Phong!”, Giang Thiền tức giận, trừng mắt hét lên.  

             "Chờ đã! Em gái à, em có nhận thấy khung cảnh xung quanh chúng ta đã thay đổi rồi không?"  

             Đột nhiên, vào lúc này, Giang Phong tinh ý nhận ra có gì đó không ổn.  

             Giang Thiền cau mày: "Sao thế? Trời tối đen như mực thế này, còn có thể nhìn thấy gì được chứ?"  

             Giang Phong không lên tiếng trả lời, chỉ tập trung quan sát mọi biến động.  

             Đột nhiên, sắc mặt hắn bỗng thay đổi.  

             Nhờ ánh đèn điện thoại, hắn nhìn thấy một làn sương trắng lơ lửng trong không khí!  

             “Không hay rồi! Là Quỷ Sương Trắng!”  

             Giang Phong rất quen thuộc với năng lực của Quỷ Sương Trắng, vì vậy vừa nhìn thấy làn sương mù này, ngay lập tức hắn đã đoán ra được.  

             Lúc đầu, xung quanh làn sương mù trắng xóa này loãng giống như cháo, lẫn trong bóng tối nên rất khó nhận biết.  

             Nhưng ngay sau đó, màn sương trắng này bỗng dần trở nên dày đặc hơn, chiếm hết toàn bộ đường hầm.  

             Trong phút chốc, cả Giang Phong và Giang Thiền đều chìm vào trong màn sương mù dày đặc, hoàn toàn không thể phân biệt được cảnh vật xung quanh.  

             “Chuyện này là thế nào?”  

             Khuôn mặt xinh xắn của Giang Thiền trắng bệch, vô cùng lo lắng nói: "Giang Phong, không phải anh nói đây là khảo nghiệm của Thiên Cơ Cung sao? Tại sao ngay cả Quỷ Sương Trắng cũng xuất hiện vậy?"  

             Giang Thiền cảm thấy vô cùng hối hận, đáng ra cô nên đánh anh trai mình bất tỉnh rồi sau đó vác lên xe buýt.  

             So với bóng tối, trong màn sương trắng dày đặc này cũng không thể nhìn thấy năm đầu ngón tay.  

             Kinh hãi hơn nữa là dường như có một sự tồn tại kỳ dị ẩn hiện trong làn sương mù trắng xóa đang dõi theo tất cả.  

             Âm khí tràn ngập, dường như có tiếng khóc lóc rên rỉ vô cùng ai oán  

             Khiến người ta sởn tóc gáy!  

             Đây là cảm giác trực quan nhất của người sống khi đối mặt với ma quỷ.  

             Giang Thiền siết chặt linh khí bổn mạng của mình, sắc mặt căng thẳng, từng giờ từng phút đều chú ý đề phòng những thay đổi xung quanh.  

             “Anh cũng không rõ…”  

             Giang Phong cau mày, lập tức xoay lưng áp sát vào lưng Giang Thiền, đồng thời nói: "Trong màn sương mù này, Quỷ Sương Trắng xuất quỷ nhập thần, sở trường của bọn chúng là đánh lén phía sau. Chúng ta phải chú ý điểm mù của nhau, một khi thấy nó có động tĩnh thì phải nói với anh ngay lập tức!"  

             Ánh sáng đen lóe lên.  

             Giang Phong nắm chặt con dao găm đen như mực trong tay.  

             Hắn nín thở, đè nén những suy nghĩ lung tung trong lòng, cố gắng giữ bình tĩnh.  

             Linh khí bổn mạng của hắn đã hấp thụ viên hồn châu thanh sắc kia, có khả năng phát ra ánh sáng màu xanh, có thể khiến quỷ cấp bạch sắc bị thương nặng.  

             Thời gian đóng băng là một phút…  

             Tuyệt đối không thể thất thủ!  

             Giang Phong nghiến răng, dòng chữ lóe lên trong mắt hắn lúc này uốn lượn méo mó, giống như dã thú bị đói mười mấy ngày, điên cuồng đòi ăn.  

             Không được!  

             Cái bóng của hắn vô cùng kỳ dị, nếu chưa đến bước đường cùng thì tuyệt đối không thể tùy tiện sử dụng.  

             Đột nhiên, Giang Phong nhận ra có một bóng đen lướt qua trong màn sương trắng trước mặt hắn.  

             “Tiểu Thiền! Cẩn thận! Nó xuất hiện rồi!”, Giang Phong vội lên tiếng nhắc nhở.  

             Đột nhiên, Giang Phong nhận thấy Giang Thiền rùng mình một cái.  

             "Đừng sợ, anh có kỹ năng cấp thanh sắc, chỉ cần nó dám hiện thân thì anh có thể tiêu diệt nó!"  

             Giang Phong lên tiếng trấn an, muốn xoa dịu cảm xúc của đối phương.  

             Nhưng, đột nhiên Giang Phong cảm thấy có gì đó không ổn.  

             Tấm lưng Giang Thiền đang dính chặt vào lưng hắn, thân nhiệt từ cơ thể cô phát ra lúc này lạnh như sắt.  

             “Lẽ nào…”  

             Đồng tử của Giang Phong đột nhiên co rút, lập tức quay đầu lại nhìn.  

             Quả nhiên, lúc này có một con Quỷ Sương Trắng với khuôn mặt xanh đen xuất hiện trước mặt Giang Thiền.  

             Con quỷ này mặc quần áo từ thế kỷ trước, trông vô cùng thê thảm, hốc mắt trũng sâu cùng với đôi môi khô nứt như thể đất đã bị hạn hán vài tháng.  

             Lúc này, lòng bàn tay khô ráp đầy da chết của nó đang đặt ở trên vai Giang Thiền.  

             Một lượng lớn tử khí thâm nhập vào trong cơ thể Giang Thiền, cô hoàn toàn không thể động đậy, chỉ có một đôi mắt lanh lợi miễn cưỡng chuyển động hai lần.  

             Ánh sáng xanh!  

             Giang Phong không chút do dự, trực tiếp điều động linh lực trong cơ thể, kích hoạt kỹ năng này.  

             Đột nhiên, một lượng lớn linh lực phát ra từ con dao găm ngưng tụ lại thành một tia sáng xanh như lưỡi liềm, nhanh chóng lao về phía Quỷ Sương Trắng.  

             Xoẹt…  

             Phần ngực của Quỷ Sương Trắng bị ánh sáng màu xanh này trực tiếp xuyên qua, cơ thể ghê tởm kia suýt chút nữa bị bẻ đôi thành hai phần ở thắt lưng.  

             Máu đen từ từ chảy ra từ miệng vết thương gớm ghiếc, trong không khí có mùi hôi giống như thịt đã thối rữa mấy tháng, cảm giác buồn nôn không chịu nổi.  

             Cùng lúc đó, trong đôi mắt xám của Quỷ Sương Trắng hiện lên vẻ đau đớn, nó rụt tay phải lại, trốn vào trong màn sương trắng mờ mịt.  

             Hơn nữa, dường như bởi vì Quỷ Sương Trắng bị thương nên màn sương mù chung quanh đã loãng hơn một chút, không còn dày đặc như trước.  

             “Tiểu Thiền!”  

             Khoảnh khắc Quỷ Sương Trắng buông tay, cả người Giang Thiền như mất sức, mềm nhũn ngã xuống.  

             Giang Phong nhanh chóng giữ chặt Giang Thiền, đồng thời cẩn thận quan sát sắc mặt của cô.  

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang