Chương 20: Ứng viên đặc biệt
Trong nháy mắt, mọi người đều kinh ngạc.
Dù là Chương Hải hay bất kỳ ai khác, đều trăm triệu lần không ngờ nổi, Giang Phong, kẻ chỉ có ba lỗ kỹ năng lại được chọn vào lớp thiếu niên của Thiên Cơ Cung.
“Em không đồng ý! Hôm qua em cũng đi Bắc Giao Quỷ Vực, hơn nữa em còn có tới sáu lỗ kỹ năng, dựa vào cái gì mà Giang Phong được chọn còn em thì không?”
Ngay lập tức, một thiếu niên đầu đinh tức giận đứng phắt dậy.
Cùng lúc, chung quanh vô số ánh mắt quay lại như đóng đinh vào Giang Phong.
Bọn họ cũng ngờ vực.
Chương Hải sầm mặt xuống: “Chuyện này rốt cuộc là sao?”
Từ trước tới nay, cậu ta và Giang Phong không ưa nhau, lúc trước ỷ thế gia đình làm chỗ dựa, lúc nào cũng chèn ép Giang Phong, sau khi đo đạc linh khí bổn mệnh xong thì chênh lệch giữa hai bên lại càng lớn hơn nữa.
Trong mắt Chương Hải, Giang Phong phải luôn tụt lại sau lưng mình, ngẩng đầu lên chỉ nhìn thấy bóng lưng của mình mới đúng.
Trước sự phản đối của học sinh trong lớp, Chu Hải Yến buông phong bì trong tay ra, nói: “Thật ra tôi cũng không rõ, nhưng mà, đây là thông báo do Thiên Cơ Cung gửi đến, tuyệt đối không thể giả mạo”.
“Hơn nữa, Giang Phong là ứng viên đặc biệt của Thiên Cơ Cung”.
What?
What?
What?
Lời vừa dứt, ai nấy đều biến sắc.
Ứng viên đặc biệt có nghĩa là gì?
Đó chính là thân phận mà ngay cả người có tư chất thiên bẩm như Bạch Khinh Mộng cũng không thể có được!
Sau khi ứng viên đặc biệt được vào Thiên Cơ Cung, sẽ nhận được sự bồi dưỡng và nguồn lực dồi dào hơn người khác! Tương lai rất đáng mong chờ!
Hầu như mỗi một ứng viên đặc biệt đều là Ngự Linh Sư thiên tài có tư chất cao tuyệt hơn hẳn lẽ thường.
E rằng trong toàn bộ thành phố Du, ứng viên đặc biệt của Thiên Cơ Cung tuyệt đối không quá năm người!
Dựa vào cái gì chứ?
Giang Phong chỉ có ba lỗ kỹ năng, dựa vào cái gì mà hắn có được thân phận ứng viên đặc biệt để vào Thiên Cơ Cung?
Tất cả mọi người đều kinh ngạc tột độ.
Ngay cả Giang Phong cũng không ngờ tới.
“Ứng viên đặc biệt là thế nào?”
Gang Phong rất bất ngờ, hắn không ngờ Thiên Cơ Cung lại cho mình thân phận ứng viên đặc biệt gì đó.
“Chẳng lẽ chiến tích trong Bắc Giao Quỷ Vực hôm qua quá mức xuất sắc?”
Giang Phong nghĩ ngợi, lúc đó, phản ứng của Trần Phàm quả thật có thể chứng minh vấn đề này.
Nhưng vẫn nói không nên lời thật mà, dù sao mình cũng chỉ có ba lỗ kỹ năng thôi, đây là sự thật rành rành không thể chối cãi.
Không thể nói rằng vì lý do này mà Thiên Cơ Cung lại ném miếng bánh có tên ứng viên đặc biệt mà ngay cả Bạch Khinh Mộng còn không đủ tư cách lấy kia cho mình.
Thật sự nghĩ thế nào cũng không xuôi được.
Nhưng trước sự ghen tỵ của đám Chương Hải…
Giang Phong đứng dậy, khom người với chung quanh, thần tình nghiêm trang: “Hiện tại, tôi đây vô cùng vinh dự khi nhận được danh hiệu vinh dự ‘ứng viên đặc biệt’, chân thành cảm ơn các thầy cô và các bạn trong trường. Có thể nói, nếu không có mọi người…”
Lời vừa thở ra, ai nấy đầu hiện đầy vạch đen…
Ngay cả Chu Hải Yến cũng nuốt không trôi nổi, xua xua tay: “Bốn người các em, nếu không ai có thắc mắc gì về việc vào Thiên Cơ Cung, vậy thì nhanh chóng về nhà thu dọn đồ đạc đi, buổi chiều sẽ có Ngự Linh Sư chuyên trách đến đón các em”.
“Nhanh vậy?”, Giang Phong bất ngờ.
“Giang Phong…”
Trương Đông Đông lưu luyến không rời, đưa ánh mắt ‘tình tứ thầm kín’ nổi da gà nhìn chằm chằm thằng bạn duy nhất.
Giang Phong vỗ ngực nói: “Bạn thân mến, đợi tao về sẽ kiếm cho mày một ma nữ làm ấm giường nhé”.
Ngay sau đó, hắn cũng không chậm trễ nữa, cả sách giáo khoa cũng lười dọn, bước thẳng ra ngoài lớp học, nghênh ngang rống lên sang sảng.
“Ngửa mặt lên trời, cười to ra cửa, đời ta há chỉ như thằng Chương Hải kia đâu”.
Cảnh tượng này khiến Chương Hải tức đến đỏ cả mắt.
Mặt khác, các bạn học ai nấy đều sặc tiết.
“Trước giờ sao tao không nhận ra thằng Giang Phong lại ngông nghênh như thế nhỉ?”
“Tao mà là ứng viên đặc biệt của Thiên Cơ Cung thì tao còn ngông hơn nó! Bảo tao bán trời tao cũng bán!”
“Con mẹ nó, ai mà không vậy chứ?”
…
“Tiểu Thiền, anh về tạm biệt em đây! Sau này mà có nhớ anh, nhớ gọi face time cho…”
Vừa về đến nhà, lời còn chưa dứt khỏi miệng, Giang Phong đã sững lại tại chỗ.
Chỉ thấy trong phòng khách đầy bao lớn túi nhỏ, chẳng khác nào dọn nhà.
Giang Thiền nhìn Giang Phong chẳng khác gì một thằng ngốc, chân đá một chiếc ba lô tới trước mặt Giang Phong: “Đây là đồ của anh”.
“Cái này là sao đây?”, Giang Phong chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao hết.
Giang Thiền nhếch cười khinh miệt: “Anh à, chắc anh không ngờ tư chất của bổn cô nương lại có thể vào được Thiên Cơ Cung chứ?”
“Nhưng không phải em mới học lớp 9 thôi à?”, Giang Phong ngạc nhiên nói.
Giang Thiền rút ra một chiếc băng tay, phía trên thêu hoa văn ngọn núi mây mù lởn vởn, đồng thời gằn từng chữ: “Ứng, viên, đặc, biệt”.
Giang Phong càng khó hiểu hơn, bản thân mình là ứng viên đặc biệt thì thôi đi, sao ngay cả em gái cũng là ứng viên đặc biệt nốt?
“Cái này… rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”, Giang Phong nhanh chóng kể chuyện mình cũng là ứng viên đặc biệt cho em gái biết.
Giang Thiền thở hắt ra: “Còn không phải là hưởng ké hào quang của bố mẹ chúng ta sao?”
“Hả~”
Giang Phong như vỡ lẽ được chuyện gì, hắt hít dâu một hơi: “Chẳng lẽ… bố mẹ chúng ta là Cung chủ Thiên Cơ Cung?”
“Nghĩ đi đâu vậy? Ăn dưa bở ít thôi!”, Giang Thiền tức giận: “Mà thôi, dù sao chuyện này anh cũng có quyền được biết”.
“Sáng nay có một Ngự Linh Sư của Thiên Cơ Cung tên Trần Phàm gửi tin nhắn cho em, nói bố mẹ chúng ta từng là thành viên của nhóm Ngự Linh Sư Thự Quang. Thời điểm họ phong ấn Quỷ Khổng Lồ, đã hy sinh tính mạng để cứu hơn một triệu con người…”
Lời cuối vừa nói xong, cô bé trước giờ vẫn hoạt bát lanh lợi cũng không giấu được vẻ cô đơn mất mát.
Thật ra cô đã đoán được chút ít từ lâu.
Dù sao, bố mẹ đã bặt vô âm tín nhiều năm như vậy.
“Thì ra đây mới là lý do”, Giang Phong giật mình lẩm bẩm: “Mình chưa từng muốn hưởng ké vinh quang kiểu này”.
“Giang Phong!!! Anh rất đắc ý với thân phận ứng viên đặc biệt chứ gì? Còn em không cần, không cần thứ gì hết!”
Bỗng nhiên, Giang Thiền giống hệt như con mèo xù lông giận dữ, ném toẹt chiếc phù hiệu Thiên Cơ Cung xuống đất, đồng thời đôi mắt hạnh xinh đẹp trừng trừng lửa giận nhìn Giang Phong.
Giang Phong vội vàng giải thích: “Xin lỗi, anh…”
Thật sự rất muốn nói tiếp, rằng hắn quả thật không có nhiều tình cảm lắm đối với bố mẹ nuôi, nhưng dù sao đi nữa cũng không thể nói như vậy trước mặt Giang Thiền được.
Nhìn thấy lửa giận trên mặt cô bé không hề có dấu hiệu giảm xuống, Giang Phong nói lảng sang chuyện khác: “Đúng rồi, lúc nãy em nói bố mẹ là thành viên nhóm Ngự Linh Sư Thự Quang, là gì vậy?”
“Là một nhóm Ngự Linh Sư, nghe nói rất lợi hại, nhưng không rõ lắm”.
“Nhóm Ngự Linh Sư?”, Giang Phong hơi khó hiểu, từ này trước đó hắn cũng từng nghe Trần Phàm nói.
Giang Thiền nói: “Anh chơi game giỏi lắm mà? Chẳng lẽ còn không hiểu tầm quan trọng của đội nhóm? Lỗ kỹ năng của mỗi người có bao nhiêu thì dùng bấy nhiêu, không thể nào chu toàn mọi mặt được, bình thường đều chỉ chuyên rèn luyện thuần thục một phương diện nào đó. Ví dụ như định vị của em là ra đòn từ xa, đi đường dài, lộ trình tương lai cũng sẽ dựa theo phương hướng này mà phát triển”.
“Sau khi vào Quỷ Vực, không thể không có thương vong, trong nhóm nhất định phải có một trợ thủ giữ nhiệm vụ làm bác sĩ trị liệu, hoặc là một pháp sư sở trường bày binh bố trận, vv”.
“Bây giờ ma quỷ làm loạn, trong thành phố bình thường cũng sẽ sinh ra ác quỷ, chỉ có thể dựa vào những đội nhóm Ngự Linh Sư mới giữ gìn trị an xã hội được thôi”.
Nghe vậy, Giang Phong vỡ lẽ thêm một chút: “Vậy xem ra, sau này còn phải tìm một nhóm đồng đội đáng tin cậy nữa nhỉ?’
Giang Thiền khinh thường nói: “Ông anh chết tiệt, anh chỉ có ba lỗ kỹ năng, về sau e là chẳng đội nhóm nào thèm đâu”.
Nghe vậy, Giang Phong cười cười, không nói thêm điều gì.
Ba kỹ năng?
Một mình mình cũng đủ là một nhóm rồi!