• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 12: Bài kiểm tra tốt nhất
 
             Bài kiểm tra này đối với những học sinh cấp ba còn chưa trưởng thành mà nói, thật sự là một hình thức tra tấn tâm lý.  

             Nhìn thấy những học sinh sắc mặt tái nhợt, đầy vẻ hoảng sợ, Trần Phàm thầm lắc đầu.  

             “Đây vẫn chỉ mới là du hồn cấp thấp nhất, hoàn toàn không có nguy hiểm đến tính mạng. Sau này, nếu trở thành Ngự Linh Sư thực thụ rồi, phải đi vào những nơi yêu quỷ thuộc cấp ác mộng tác oai tác quái, chỉ sợ những người này đã sớm nhũn hết cả chân cẳng không lê bước nổi thôi”.  

             Trần Phàm không khỏi có chút thất vọng.  

             Mặc dù ông ta biết những học sinh đó vẫn còn rất trẻ, mai sau vẫn có thể trưởng thành.  

             Nhưng tình hình trước mắt, chỉ e con người sẽ không còn bao nhiêu thời gian nữa…  

             “Đưa cô bé lên xe cho uống chút nước gừng đi, ngày mai lại đưa ra sưởi nắng”.  

             Trần Phàm vỗ vỗ vai một nữ sinh tóc ngắn, hất hàm về phía bạn của cô ta như vậy.  

             Người phía sau lúc này nằm xụi lơ trên mặt đất, hai mắt dại ra, như thể bị bắt mất hồn, rõ ràng là hồn vía bay tán loạn, bị âm khí của du hồn nhập vào cơ thể.  

             Bỗng nhiên, từ đám đông phía trước vọng đến âm thanh huyên náo.  

             Một nhóm người có vẻ như trở về trong tư thế người thắng trận.  

             Dẫn đầu chính là nam sinh tóc rẽ ngôi lệch, mặc áo khoác Adidas, không sai, chính là Chương Hải.  

             Lúc này, mặc dù cậu ta có vẻ mệt mỏi, nhưng đôi mắt lại sáng rực có thần, đồng thời tỏa ra khí thế không giống với đa số người khác.  

             Du hồn không quật ngã được tinh thần Chương Hải, cậu ta đã chiến thắng sự sợ hãi của bản thân.  

             “Anh Chương, anh thật lợi hại! Lần này đi chắc là thu hoạch khả quan lắm nhỉ?”  

             Nhìn thấy Chương Hải có cách biệt quá lớn với bạn bè cùng lứa, mấy nam sinh đang ngồi bệt dưới đất nghỉ ngơi liền bật dậy nịnh bợ.  

             Bên cạnh Chương Hải là thiếu niên đầu đinh có linh khí bổn mạng là một khẩu Assault Rifle, mở miệng nói: “Đương nhiên rồi, anh Chương của tao có tố chất thế nào bọn mày còn không biết à?”  

             “Ha~”, Chương Hải đắc ý, khẽ cười một tiếng.  

             Cậu ta nhìn đám bạn học bị tổn thương tinh thần, uể oải chán chường trước mặt, càng cảm thấy bản thân mình tài giỏi phi phàm.  

             Trời sinh mình chính là một chiến sĩ!  

             Chương Hải nghĩ bụng, sau đó bước về phía Trần Phàm.  

             “Trần tiền bối, đây là thủy lộ du hồn mà chúng tôi thu thập được”, Chương Hải cẩn thận lấy bình Ngọc Dương Chi cất kỹ trong ngực ra.  

             Trần Phàm nhận lấy bình Ngọc Dương Chi, lại quan sát Chương Hải một cách cẩn thận, khen ngợi: “Cậu rất khá, cố lên nữa nhé”.  

             Được tiền bối Ngự Linh Sư đệ tam đẳng của Thiên Cơ Cung khen ngợi, Chương Hải cúi đầu, nhưng trên mặt là sự sung sướng không che giấu được.  

             Nhìn thủy lộ trong bình ngọc Dương Chi đầy khoảng 4/5, Trần Phàm gật gật đầu.  

             Thành tích này không tệ chút nào.  

             Ở nơi đây, có thể thấy rõ sự chênh lệch giữa người bình thường và tinh anh.  

             Đa số học sinh sau khi thoát ra khỏi Bắc Giao Quỷ Vực, làm gì còn tâm trạng nghĩ đến phần thưởng?  

             Lúc uống nước, Chương Hải vừa tranh thủ quan sát những bạn học khác.  

             Bỗng nhiên, Chương Hải mở miệng hỏi: “Đúng rồi, mấy bạn nhóm Bạch Khinh Mộng thì sao?”  

             “Vẫn chưa ra, xem ra cô nàng này nhất định phải có Hồn Châu cấp Thanh Sắc cho bằng được”, một nam sinh thì thầm.  

             Chương Hải nói: “Cũng bình thường thôi, cha mẹ Bạch Khinh Mộng đều là Ngự Linh Sư, chúng ta chắc chắc không tranh lại cậu ấy. Chẳng qua, chỉ cần để lại ấn tượng tốt cho cao thủ Thiên Cơ Cung kia là được rồi”.  

             Ngay từ đầu cậu ta đã không định nhắm tới ngôi đầu bảng.  

             Một là tranh không lại, năm người sừng sỏ nhất của cả khối cơ hồ đều nằm trong nhóm của Bạch Khinh Mộng, hai là không muốn tranh, lỡ như tranh được rồi không chừng còn bị Bạch Khinh Mộng ghim thù, vậy thì mất nhiều hơn được.  

             Đúng lúc này, nhóm của Bạch Khinh Mộng cũng ra khỏi núi, trở về.  

             Vẫn còn ở rất xa, nhưng tất cả đều bất giác đứng dậy, nhìn bóng dáng xinh đẹp uyển chuyển đang bước đến.  

             Trần Phàm cũng có chút tò mò: “Không biết lần này kiểm tra, trường phổ thông trọng điểm có cho ta một bài thi tốt nhất hay không?”  

             Nhóm của Bạch Khinh Mộng đều là những Ngự Linh Sư có linh khí cực phẩm đến hơn bảy lỗ kỹ năng, tư chất ưu việt, đồng thời tính tình cũng không tệ.  

             Lúc giải quyết du hồn, mỗi người đều được phân công rõ ràng, hiệu suất rất cao, bước đầu đã hình thành được lớp lang đội nhóm Ngự Linh Sư tương lai rồi.  

             Một lát sau.  

             Nhìn chiếc bình Ngọc Dương Chi gần đầy trong tay mình, Trần Phàm không che giấu được sự kinh ngạc trong mắt: “Giỏi! Giỏi lắm! Cực kỳ giỏi!”  

             Thủy lộ du hồn nhiều như vậy, e rằng mấy học sinh này ít nhất cũng phải chém giết liên tục hơn 10 con du hồn!  

             Phải biết rằng, đây vẫn chỉ là một nhóm học sinh vừa mới tiếp xúc với bọn quỷ.  

             Trần Phàm nhìn cô gái kiêu hãnh như chim công trước mặt, căn dặn: “Đây mới chỉ là khởi đầu thôi, hy vọng cháu đừng quá kiêu ngạo. Bên cạnh đó, năng lực càng cao, trách nhiệm càng nặng nề, sau này vào Thiên Cơ Cung nhất định phải ghi nhớ trọng trách của nhân loại”.  

             Từ lời nói có thể nhìn ra được mức độ coi trọng mà Trần Phàm dành cho Bạch Khinh Mộng.  

             Cánh môi nhỏ nhắn của Bạch Khinh Mộng khẽ cong lên, vươn bàn tay trắng nõn, đáp lại: “Nếu đã như vậy, viên Hồn Châu cấp Thanh Sắc kia có phải sẽ thuộc về cháu không?”  

             Nghe vậy, Trần Phàm từ chối: “Tạm thời vẫn chưa được”.  

             “Tại sao?”, Bạch Khinh Mộng mở to đôi mắt đen láy: “Chẳng lẽ còn có người giết được nhiều du hồn hơn cháu sao?”  

             Trần Phàm lắc đầu: “Người đi vào Bắc Giao Quỷ Vực đợt này vẫn chưa ra hết”.  

             Đôi mày liễu của Bạch Khinh Mộng nhíu lại: “Mặt trời sắp lặn rồi, sao còn có người kẹt bên trong chưa ra? Chú Trần, còn bao nhiêu người chưa ra nữa?”  

             Trần Phàm đáp: “Một người”.  

             “Một người? Ai?”, Bạch Khinh Mộng khó hiểu: “Hay là đã xảy ra chuyện gì rồi?”  

             Bỗng nhiên ngay lúc đó, phía cuối con đường bỗng xuất hiện một bóng dáng cao gầy.  

             Giang Phong ra khỏi núi, trở về.  

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK