Chương 15: Em gái không cùng huyết thống
Trời nhá nhem tối, chuyến đi Bắc Giao cũng đã kết thúc.
Một mình Giang Phong đi về nhà.
Nhà của hắn nằm ở bên bờ sông Gia Lăng, là một khu chung cư kiểu cũ được xây dựng vào những năm 2006, tuy nhiên cơ sở vật chất và thảm thực vật cũng không đến nỗi tệ.
Dọc đường, Giang Phong thọc tay vào túi quần, không ngừng mân mê viên hồn châu thanh sắc kia.
Cảm xúc ấm áp mà mềm mại khiến hắn yêu thích không buông, bước chân cũng không khỏi nhanh hơn, muốn sớm về nhà để hấp thu viên hồn châu này.
Đến gần khu chung cư, trên đường chỉ còn rải rác vài người, xe qua lại cũng khá ít.
Nói thật, kiếp trước Giang Phong cũng là người thành phố Du, đương nhiên hắn hiểu được thế giới này bất thường như thế nào.
Bây giờ chỉ mới tám giờ tối, theo lý mà nói, trên đường không thể thiếu ông chú, bà cô cùng các cặp tình nhân tản bộ.
Thế nhưng hiện tại, hắn lại có cảm giác như đang đi trên đường làng lúc nửa đêm.
“Chàng trai, cậu có biết phố đồ gia dụng Tam Lăng ở đâu không?”
Bỗng nhiên sau lưng vang lên một âm thanh già nua.
Giang Phong quay đầu nhìn thì thấy một ông cụ tầm tám mươi tuổi đang chống gậy.
“Ông ơi, ông hỏi phố đồ gia dụng đề làm gì? Lúc này chắc cửa hàng đều đã đóng cửa hết rồi!”
Nhìn thấy dáng vẻ gần đất xa trời của ông cụ, Giang Phong tò mò hỏi.
Ông cụ run run nói: “Tôi… con của tôi chính là quản lý cửa hàng… nhưng bây giờ đã đến giờ tan tầm mà nó vẫn chưa về, điện thoại cũng gọi không được, tôi sợ đã xảy ra chuyện gì đó…”
Nghe vậy, Giang Phong nói: “Ông ơi, ông về nhà trước đi, đợi sáng hôm sau nếu vẫn không gọi được thì…”
Nói được một nữa, bất chợt, Giang Phong khựng lại.
Hắn tái mặt, vội ngậm miệng, quay đầu đi một mạch không dám dừng lại, bất kể ông cụ phía sau có kêu la thế nào cũng không mềm lòng.
Hắn đi thẳng vào cửa chung cư, sau đó mới thả lỏng, thở hắt ra một hơi.
“Một năm trước, phố đồ gia dụng Tam Lăng bị cháy, tất cả nhân viên trong đó đều chết hết, cho đến nay vẫn chưa hoạt động trở lại”.
Nhớ đến đoạn đối thoại cùng ông cụ kia, tim Giang Phong bất giác đập nhanh hơn: “Đáng sợ thật! Mẹ kiếp! Khó trách ban đêm không có ai dám ra ngoài, e là người hay quỷ cũng khó phân biệt!”
Quỷ Đi Đêm!
Ông cụ vừa nãy tám chín phần là Quỷ Đi Đêm.
Giang Phong đứng ở cổng khu chung cư, quay đầu nhìn lại.
Trong tầm mắt là con đường kéo dài thẳng tắp cùng đèn đường yếu ớt hai bên tựa như hồn đăng ở địa phủ.
Hắn không dám nghĩ nhiều, vội vàng chạy lên lầu về nhà mình.
Mở cửa ra, đồ dùng cũ kỹ trong nhà được bày trí ngay ngắn, Giang Phong nằm ngã người nằm vùi trên ghế sofa.
Vừa rồi quả thực khiến hắn nổi hết da gà, so với lúc ở Bắc Giao Quỷ Vực còn đáng sợ hơn.
Dù sao đám du hồn kia chỉ cần nhìn là biết quỷ vật, còn trong thành phố thì khó mà biết được, có ai ngờ một ông cụ vừa trò chuyện với mình lại là một con Quỷ Đi Đêm lòng dạ độc ác?
Thế giới này quả thực đã sụp đổ, vừa hoang đường lại vừa ly kỳ.
Rầm!
Đúng lúc này, đột nhiên cửa phòng tắm mở ra.
Giang Phong thầm kinh hãi: “Chẳng lẽ Quỷ Đi Đêm theo đến?”
Hắn nuốt nước miếng, gọi ra linh khí hình dao găm của mình, cẩn thận từng chút một tiến đến gần phòng tắm.
Sau đó, xuất hiện trong tầm mắt hắn là một thiếu nữ tóc đen mặc áo ngủ hình gấu màu vàng nhạt.
“Sao hả? Trông anh hốt hoảng vậy? Nghe nói hôm nay Ngự Linh Sư của Thiên Cơ đến trường anh, chẳng lẽ anh bị dọa sợ rồi à?”
Thiếu nữ vừa thổi thổi tóc mái vừa châm chọc.
Giang Phong ngẩn người, sực nhớ ra cô vé duyên dáng xinh xắn trước mặt chình là em gái của chủ nhân thân thể này.
Hẳn là lúc này nên nói sơ qua về quan hệ nhân thân của Giang Phong rồi!
Giang Phong là một cô nhi, sau khi được một gia đình thu dưỡng, hắn nghiễm nhiên có bố mẹ cùng một cô em gái không cùng quan hệ huyết thống.
Đợi đã…!
Sao phải nhấn mạnh quan hệ huyết thống vậy chứ?
Khụ…
Tóm lại, vận mệnh của Giang Phong cũng không được tốt cho lắm.
Không biết vì chuyện gì mà bố mẹ nuôi hắn đã mất tích suốt nhiều năm.
Hiện tại chỉ còn hắn và em gái sống nương tựa lẫn nhau.
“Ồ? Anh thật sự đã thức tỉnh linh khí bổn mạng rồi à?”
Đôi mắt sáng long lanh của thiếu nữ lướt qua Giang Phong, hất cằm hỏi: “Nói đi, mấy lỗ kỹ năng?”
Giang Phong đáp: “Ba cái!”
“Ba cái á?”, thiếu nữ sững sờ, sau đó tỏ vẻ khinh thường: “Chậc chậc, đúng là trò cười mà!”
Giang Phong bĩu môi, trong trí nhớ của hắn, cô em này là một người rất độc miệng.
Từ nhỏ đến lớn, giống với Bạch Khinh Mộng, cô ta luôn là thiên chi kiêu nữ, vừa thông minh lanh lợi, lại vừa nhanh nhẹn hiếu học, bất kể là phương diện nào cũng đều sáng chói, khiến người ngưỡng mộ.
So với người làm anh như hắn quả thật là một trên trời một dưới đất.
Thiếu nữ mang dép lê bằng vải nhung trắng, bước đến ngồi đối diện hắn, sau đó nhấc đôi chân trắng nõn như ngọc lên, bắt đầu nghịch điện thoại.
Giang Phong nhân cơ hội tỉ mỉ quan sát cô em gái không cùng huyết thống này.
Ừm, rất đẹp, vô cùng xinh đẹp.
Da dẻ trắng trẻo, trơn mịn, dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, tóc đen như thác nước, bởi vì mới tắm xong nên giờ vẫn còn tản ra hơi nước, từng giọt nước óng ánh men theo tóc mái chảy xuống. Mày cong cong, đôi môi anh đào nhỏ nhắn khiến người ta không nhịn được muốn cắn một cái, cằm đầy đặn, quả thực có đủ tố chất của một mỹ nhân.
“Trong nồi cơm điện có đồ ăn”.