• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 4: Tao muốn có hết (2)
 
             Không hổ là linh khí bổn mạng, rõ ràng là lần đầu tiên cầm trong tay nhưng cảm giác như đã quen thuộc từ mấy chục năm trước, giống như một bộ phận trên cơ thể chính mình, cảm nhận được sự gần gũi thân thiết.  

             “Đáng tiếc, đáng tiếc thật đấy…trông ngầu lòi như vậy, sao lại chỉ có ba lỗ kỹ năng chứ?”  

             Mặc dù mọi chuyện vẫn nên tùy duyên, nhưng khi nghĩ đến con đường phía trước, Giang Phong vẫn có chút hụt hẫng.  

             Đúng lúc này, cả người Giang Phong cứng đờ giống như bị điện giật.  

             “…Lúc này ngươi đang rất khổ não vì linh khí bổn mạng vừa được thức tỉnh, nhưng tiếp đó ngươi đã mở ra một cánh cửa lớn hoàn toàn mới…”  

             Trong con ngươi của Giang Phong đột nhiên hiện lên một dòng chữ đen như mực.  

             "Cái quái gì thế?"  

             Dòng chữ này lơ lửng trên không trung, Giang Phong vội vàng nhìn về phía những người khác.  

             Vào lúc này, các bạn trong lớp đang triệu hồi linh khí bổn mạng của chính mình, không có ai nhận ra sự kỳ lạ này.  

             "Rốt cuộc đây là gì? Chỉ một mình mình nhìn thấy thôi sao?"  

             Giang Phong dụi dụi mắt.  

             Hắn nhắm mắt lại rồi mở mắt ra, dòng chữ này vẫn không hề biến mất.  

             Hơn nữa, bất kể Giang Phong nhìn về phía nào thì dòng chữ này vẫn cứ hiện lên rất rõ ràng, như hình với bóng.  

             Không lâu sau, dòng chữ đen đó đột nhiên thay đổi.  

             “…Đối với những thay đổi đột ngột, ngươi sẽ có chút bối rối, sau đó cúi đầu nhìn cái bóng của bản thân…”  

             Giang Phong không hiểu, cúi đầu nhìn xuống.  

             Đột nhiên, sắc mặt hắn bỗng thay đổi.  

             Chỉ thấy dưới gầm bàn, lúc này cái bóng của hắn vô cùng kỳ dị!  

             Dưới ánh nắng chiếu ngoài cửa sổ, cái bóng của mọi người hầu như chỉ có màu đen nhạt.  

             Nhưng cái bóng của hắn lại là một màu đen kịt, giống như một hố đen có thể nuốt chửng mọi thứ, ngay cả ánh sáng cũng không thể thoát ra.  

             Điều khiến Giang Phong càng thêm run rẩy chính là hắn thấy rõ ràng có thứ gì đó trong cái bóng của mình đang không ngừng vặn vẹo...  

             "...Cái bóng của ngươi rất đặc biệt, ngươi đoán nó có thể có khả năng nuốt chửng ma quỷ..."  

             Dòng chữ đen như mực kia lại thay đổi một cách kỳ lạ.  

             “Con mẹ nó tôi đoán lúc nào chứ? Giải thích rõ ràng cho tôi! Này!”  

             Trong lòng Giang Phong không ngừng mắng chửi: “Rốt cuộc dòng chữ này là cái gì? Tại sao...mình luôn cảm thấy nó đang lẩm bẩm một mình, hay là đang cố ý dụ dỗ mình?"  

             "...Ngươi đang nghi ngờ không biết những gì mình nhìn thấy có phải là sự thật hay không, sau đó ngươi dự định tìm một con quỷ đến để nghiệm chứng..."  

             Lần này, dòng chữ đó rõ ràng đã bị mờ đi rất nhiều, không lâu sau liền biến mất.  

             Mãi một lúc lâu sau, Giang Phong mới không cảm thấy bất kỳ điều kỳ lạ nào nữa.  

             Hắn hít sâu một hơi, sau đó cố gắng bình tĩnh lại: "Cái bóng của mình sao lại có thể kỳ lạ như vậy? Vả lại dòng chữ kỳ dị đó có nghĩa là gì? Gợi ý?"  

             Nhìn cái bóng của mình đã trở lại bình thường, Giang Phong đột nhiên có một suy đoán táo bạo: "Nếu chuyện này là thật…lẽ nào cái bóng của mình thật sự có thể nuốt chửng ma quỷ, trực tiếp đoạt được năng lực của ma quỷ?"  

             Nghĩ đến đây, nhịp tim của Giang Phong bất giác tăng nhanh.  

             Thình thịch thình thịch.  

             Giống như tiếng trống vậy, dường như Giang Phong có thể nhìn thấy một thế giới hoàn toàn mới đang mở ra trước mắt mình.  

             Cho dù tư chất của Ngự Linh Sư có nghịch thiên như thế nào, thì cũng chỉ có mười lỗ kỹ năng mà thôi, cuối cùng đều có giới hạn.  

             Nhưng nếu suy nghĩ của mình không sai, dựa vào cái bóng này có thể nuốt chửng vô số ma quỷ khác, không hề có giới hạn…  

             Vậy thì tương lai của mình…  

             Không thể tưởng tượng nổi!  

             Tìm khắp thiên hạ, e rằng cũng không thể tìm được bất kỳ Ngự Linh Sư nào có thể so sánh với chính mình!  

             Chương Hải? Linh khí cực phẩm? Bảy lỗ kỹ năng?  

             Đều là đồ bỏ đi!  

             Tâm trạng vốn đang sa sút của Giang Phong đột nhiên thay đổi, quét sạch sự suy sụp trước đó!  

             "Giang Phong, không sao đâu. Thực ra ba kỹ năng cũng đủ rồi. Sau này mày có thể đổi một cái Hồn Châu công kích, một cái Hồn Châu pháp thân. Như vậy vẫn chưa đủ sao? Cần nhiều như vậy làm gì? Lãng phí lắm không phải sao?"  

             Lúc này, cậu mập tưởng rằng nút thắt trong lòng Giang Phong vẫn chưa được tháo gỡ, nên lại an ủi thêm vài câu.  

             "Về phần kỹ năng chúc phúc khôi phục, đến lúc đó tìm một bảo mẫu trong nhóm cũng như vậy thôi, nếu muốn có lực sát thương mạnh thì tìm một Ngự Linh Sư chuyên về loại này cũng được..."  

             “Tao muốn có hết!”, nghe vậy, khóe miệng Giang Phong khẽ nhếch lên.  

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK