Dù sao thì trong mê huyễn trận không có thức ăn, không có thức uống, chỉ có sự tra tấn của không gian yên lặng, điều này thực sự là thứ mà một tên trộm thường trải nghiệm kích thích có thể chịu đựng được.
“Chắc là có thể kiếm được một ít tiền!” Trương Phàm tự lẩm bẩm.
Một tên trộm, lại là tên trộm nổi tiếng như vậy, liệu có phải là hắn ta sẽ có rất nhiều tiền tiết kiệm hay không?
Hắn ta phải chết như thế này có chút đáng tiếc, chuyện hợp lý nhất chính là lấy tiền của hắn ta rồi sử dụng nó.
Coi như hắn ta dùng tiền cứu mạng chính mình đi.
Nghĩ như vậy, Trương Phàm quyết định đi bắt Lữ Hoa ra ngoài.
Lữ Hoa đi ra khỏi mê huyễn trận trong trạng thái vẫn còn mê man.
Lần đầu tiên ra ngoài hắn ta còn muốn động thủ với Trương Phàm, còn lần này hắn ta chỉ đơn giản quỳ xuống mặt đất cầu xin sự thương xót, nét mặt có chút điên cuồng: “Tôi sai rồi! Tha cho tôi đi!”
Lúc này, Lữ Hoa cảm thấy mình có thể nghe thấy những giọng nói xung quanh, cảm thấy mình đã lên thiên đường rồi, còn nơi ma quái kia, hắn ta không muốn đi thêm một lần nào nữa.
Thật kinh khủng!
Nó không phải là nơi mà mọi người có thể ở lại.
“Tổng giá trị tài sản mà anh có là bao nhiêu?” Trương Phàm thẳng thắn hỏi.
Lữ Hoa sững sờ một lát.
Có lẽ hắn ta không ngờ một cao thủ như Trương Phàm lại đột nhiên hỏi một câu về tiền thẳng thừng như Vậy.
“Ừm, không nhiều lắm.” Lữ Hoa thận trọng nói: “Tôi, tôi tiêu rất nhiều tiền, tiêu rất nhiều tiền, tôi thích ăn chơi ở khắp nơi, cho nên tôi không có nhiều tiền tiết kiệm lắm!
“Không có nhiều tiền tiết kiệm là bao nhiêu?” Trương Phàm cau mày hỏi.
“Ừm, khoảng ba trăm ngàn?” Lữ Hoa thận trọng trả lời.
Trương Phàm không nói lời nào, túm lấy Lữ Hoa ném thẳng vào bên trong mê huyễn trận, lần này cứ để cho hắn ta chết ở bên trong đó đi.
Ba trăm ngàn là quá nghèo, đã không thể ép được gì thì cũng không cần phải lãng phí thời gian của hắn.
“Tha mạng! Xin cậu tha mạng cho tôi đi! Tôi, tôi không có nhiều tiền, nhưng tôi có thể kiếm tiền! Tôi có thể kiếm tiền, tất cả số tiền mà tôi kiếm được trong tương lai đều sẽ đưa cho cậu!” Lữ Hoa vội vàng lớn tiếng nói.
Trương Phàm không hề nhúc nhích. Kiếm tiền? Hắn cần hắn ta kiếm tiền không?
Hơn nữa, không cần phải nói, xét về năng lực kiếm tiền, một vạn Lữ Hoa cũng không thể so sánh với hắn.
Đó là một chuyện lãng phí thời gian, hắn không cần phải giữ lại đối phương.
“Tôi nguyện ý đi theo cậu làm đầy tớ, coi cậu là chủ nhân. Còn nữa, tôi còn biết một bí mật lớn! Một bí mật lớn thật sự! Bí mật lớn có thể tăng tốc độ tu luyện!” Lữ Hoa nhìn thấy Trương Phàm không nhúc nhích, nhìn thấy hắn chuẩn bị đưa mình vào trong mê huyễn trận, hắn ta hoàn toàn sợ hãi đến run người.
'Trương Phàm dừng lại một chút, nhìn Lữ Hoa.
Bí mật lớn có thể tăng tốc độ tu luyện?
Trương Phàm thật sự có chút hứng thú.
“Tôi biết một con suối! Có rất nhiều linh khí ở đó!” Lữ Hoa thấy Trương Phàm cuối cùng cũng đồng ý lắng nghe, vội vàng nói.
“Con suối?” Nam Tuyền được mệnh danh là thành phố ngàn suối, bởi vì ở đây có rất nhiều con suối tự nhiên.
Nhưng con suối thì có liên quan gì đến linh khí?
Trương Phàm đã thăm dò qua, những con suối kia chỉ là một suối nước bình thường, không có liên quan gì đến linh khí.
“Đúng vậy, có một con suối, linh khí rất đồi dào! Là do tôi đã tu luyện ở đó nên mới tiến bộ được nhanh như vậy!” Lữ Hoa kiên quyết nói.
Trương Phàm suy nghĩ, sau đó lên xe đi ra ngoài cùng với Lữ Hoa: “Chỉ đường cho tôi, đừng để tôi phát hiện anh nói dối tôi.”
“Không dám! Tuyệt đối không dám!” Lữ Hoa vội vàng trả lời.
Mê huyễn trận kia quá quỷ dị, hắn ta không dám nói dối.
Chưa kể so sức mạnh của hắn ta đối với Trương Phàm giống như lấy trứng chọi đá, hắn ta không có chút suy nghĩ phản khác nào cả.
Tất cả những gì mà hắn ta muốn lúc này chính là được sống sót!
Chỉ cần hắn ta còn sống, chỉ cần hắn không cần quay trở lại nơi khủng khiếp đó thì mọi thứ đều tốt hơn hết thảy!