Mục lục
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tiên sinh!" Lúc Trương Phàm đẩy cửa đi vào, Lữ Hoa đang ăn thức ăn bên ngoài, nhìn thấy Trương Phàm đột nhiên xuất hiện, hắn ta vội vàng đứng lên.

“Rất phong phú đấy!” Trương Phàm nhìn ước chừng khoảng mười mấy món ăn được bày biện cười híp mắt nói.

Kỳ thật cổ võ giả đều ăn uống rất tốt, hoặc là nói nhất định phải ăn nhiều.

Cái này không phải là có thể ăn được tuyệt đối nhiều, nhưng năng lượng hấp thu nhất định phải đủ, cho nên đừng thấy cổ võ giả rất lợi hại, mà bỏ qua tất cả những sự trả giá của việc tu luyện khác không nói đến tài nguyên, chỉ là một cái miệng của cổ võ giả không có tiền tài đồi dào ủng hộ, thì căn bản là không bồi dưỡng được.

Cho nên, tiền đối với cổ võ giả cũng là vô cùng quan trọng.

Bằng không, cũng sẽ không có nhiều cổ võ giả tán tu thậm chí các gia tộc nhỏ các cổ võ giả của tiểu môn phái sẽ chọn tiến vào mọi ngành nghề như vậy, tìm cách đi kiếm tiền.

Thế nhưng, cổ võ giả cho dù ăn nhiều, cũng không khoa trương đến mức một người có thể ăn hơn mười mấy món còn không biết đã chuẩn bị thêm bao nhiêu mì, xem ra Lữ Hoa ở phương diện này vẫn rất chú ý.

“Cái này… tôi tuỳ tiện ăn một chút thôi!" Vẻ mặt Lữ Hoa ngượng ngùng, hắn ta vẫn không quên lúc trước ở trước mặt Trương Phàm khóc than.

“Sao lại bẩn như vậy chứ?” Nhìn hộp thức ăn đây đất trong phòng, Trương Phàm nhíu mày.

“Tiên sinh, cậu không phải muốn để cho tôi chú ý bên này sao, tôi, tôi không dám đi ra ngoài!” Lữ Hoa thấp thỏm nói.

“Anh có năm phút để dọn dẹp sạch sẽ!” Trương Phàm hừ lạnh một tiếng, xoay người đi ra cửa.

“Được!” Lữ Hoa vội vàng thu dọn.

Không đến năm phút, Lữ Hoa liền cười đi tới trước mặt Trương Phàm: “Tiên sinh, tôi đã dọn dẹp sạch sẽ rồi!"

“Anh ra bên ngoài chờ đi!” Trương Phàm cầm lấy túi đựng phỉ thuý vào phòng, đóng cửa phòng lại.

Lữ Hoa đứng thẳng tắp ở bên ngoài, hắn ta trộm nhìn thoáng qua cửa phòng, thở dài một hơi.

Hản ta thật sự không ngờ tới Trương Phàm lại trở về nhanh như vậy, bằng không… Hắn ta chắc chắn đã dọn dẹp sạch sẽ.

Nhưng, thời gian dài một tấc không rời đứng ở bên cạnh linh tuyền, Lữ Hoa mới hiểu được linh khí vốn dĩ là cưồn cuộn không ngừng…

Nghĩ lại sau khi tu luyện một lần lúc trước, mười ngày nửa tháng cũng không tới một lần, hắn ta liền xúc động muốn khóc, thật sự quá thiệt thòi!

Chỉ là bất kể có thiệt thòi như thế nào, cũng đã là quá khứ rồi, bây giờ nơi này đã không còn thuộc về hắn †a, nghĩ nhiều cũng vô ích.

Về phần là kẻ địch với Trương Phàm, hắn ta càng nghĩ cũng không dám nghĩ tới, trải nghiệm hai lần lâm vào Mê Huyễn trận khiến cho hắn ta chỉ cần thoáng nghĩ tới là cả người đã run rẩy.

Thật là quá đáng sợi

“Không biết tiên sinh sẽ sắp xếp mình như thế nào! Nhưng bất kể có thế nào, mình nhất định phải ở lại bên cạnh tiên sinh!” Lữ Hoa âm thầm nghĩ, phần tâm tư này của hẳn ta lại càng thêm kiên định.

Mà Trương Phàm trong phòng, đã bắt đầu bắt tay bố trí Tụ Linh trận.

Tụ Linh trận lần này hoàn toàn khác với sân bên kia.

Phạm vi của hai cái này hoàn toàn không thể so sánh.

Hơn nữa bên này chủ yếu là để tụ tập linh khí trong linh tuyền, cho nên chỉ cần cường độ đi lên, Trương Phàm tin là rất nhanh sẽ có thể thu được lượng lớn linh khí.

Ít nhất, cũng có thu được linh khí bảo đảm hắn thăng cấp lên trúc cơ kỳ hẳn là vẫn không thành vấn đề.

Nửa tiếng sau, Trương Phàm đã hoàn thánh bố trí Tụ Linh trận.

Phạm vi nhỏ, nhưng dùng phỉ thuý lại không ít, cho nên đơn thuần từ hiệu quả tụ linh mà nói, Tụ Linh này đã cao cấp hơn so với Tụ Linh trận của sân bên kia.

Trương Phàm rất hài lòng với điểm này, cho nên sau khi ra ngoài, hắn cũng không keo kiệt mà khen ngợi Lữ Hoa: “Mấy ngày nay vất vả cho anh rồi!”

“Tiên sinh, tôi không vất vả!” Lữ Hoa vội vàng nói.

“Anh có hiểu biết về nghề dược liệu sao?” Trương Phàm hỏi, Lữ Hoa muốn hắn sắp xếp, xem như là bước đầu tiếp nhận.

“Tôi không hiểu biết quá nhiều, chỉ là lúc trước từng có nghiệp vụ ở phương diện này…” Lữ Hoa có chút xấu hổ nói.

Trương Phàm nhíu mày, nghiệp vụ theo như lời Lữ Hoa nói, chắc chắn là trộm dược liệu, nhớ tới cái này, hắn nghiêm túc nói: “Trừ phi có mệnh lệnh của tôi, về sau anh dừng hết tất cả những nghiệp vụ kia cho tôi!”

“Được, thưa tiên sinh!” Lữ Hoa hưng phấn gật đầu, rất rõ ràng, những lời này đại biểu cho Trương Phàm cho. hắn ta đi theo, đây chính là một tin tức tốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK