Mục lục
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi nghe thông tin từ chỗ của Hoa Vân, anh ta biết được tạm thời Trương Phàm không có ở Nam Tuyền, anh ta liền ở tại viện tử nhỏ này của Trương Phàm mà ôm cây đợi thỏ, may mắn thay, chỉ chờ có một ngày, anh ta đã gặp được Trương Phàm.

“Anh thạch, thành thật xin lỗi. Thời gian sắp tới tôi sẽ rất bận rộn, e rằng sẽ không có thời gian giúp đỡ anh.” Trương Phàm lắc đầu nói.

Hiện tại nhiều nguyên thạch như vậy, hắn cần phải mau chóng cắt chúng ra.

Còn có sau đó cần phải thăng cấp tụ linh trận, thăng cấp linh điền trận, còn có phải sắp xếp bố trí tụ linh trận cho linh tuyền ở trong viện tử của Lữ Hoa, còn phải giúp đỡ cho Trương Duyệt lĩnh hội được con đường thăng cấp. Cổ Võ Giả Thiên cấp, cho dù không cân nhắc đến việc bản thân hắn tu luyện đi chẳng nữa thì hắn cũng còn có rất nhiều rất nhiều chuyện phải làm, hắn vô cùng bận rộn.

Nhưng mà đương nhiên, điểm mấu chốt vẫn là lần trước hắn cứu Thạch Chí Kiên, và sau đó không có cái gì nữa…. Điều này khiến Trương Phàm rất không vui.

Cứu một mạng người, làm một việc tốt, hắn đều rất tình nguyện làm.

Nhưng sau khi cứu được người, đến một lời cảm ơn cũng đều không nhận được, quả thật cũng sẽ khiến cho. người ta lạnh lòng.

“Trương tiên sinh, sẽ không làm mất quá nhiều thời gian của cậu đâu. Sư thúc của tôi cũng ở tại Nam Tuyền, tôi có thể đưa ông ấy đến chỗ này. Mặc khác… Tôi cảm thấy rất biết ơn vì lần trước Trương tiên sinh đã cứu mạng của tôi, nhưng bởi vì có việc liên quan đến tông môn, cho nên tôi phải vội vàng trở về, còn chưa kịp nói lời cảm ơn với Trương tiên sinh, tôi có vật này vẫn xin tiên sinh nhận cho, coi như là tôi báo đáp ơn cứu mạng của Trương tiên sinh.” Thạch Chí Kiên từ trong túi áo lấy ra một cái hộp gỗ nhỏ rồi trịnh trọng nói.

Trương Phàm cũng không ngần ngại mà nhận lấy ngay cái hộp gỗ đó.

Đây là thứ hắn đáng được nhận.

Một phần cũng là do hắn tò mò, Thạch Chí Kiên vừa nói là anh ta muốn báo đáp ơn cứu mạng, nhưng lại không hề nhắn đế tiền, mà chỉ đưa cho hắn một cái hộp gỗ nhỏ như thế này, như thế rốt cuộc bên trong hộp gỗ nhỏ này đựng cái gì, mà có thể khiến cho Thạch Chí Kiên tin chắc rằng nó có thể xứng với ơn cứu mạng đây?

Hắn mở hộp gỗ ra, nhìn thấy đồ vật được để bên trong, Trương Phàm liền có chút mơ hồ.

Bởi vì vật nhỏ được đặt trong hộp gỗ nhỏ này là một viên dược hoàn.

Quan trọng là viên dược hoàn này Trương Phàm không hề nhận biết được nó.

Dựa vào kiến thức y thuật của hắn mà lại không biết viên dược hoàn này… Trong tiềm thức Trương Phàm suy. nghĩ rằng đây tuyệt đối không phải là vật tốt lành gì.

“Thánh võ đan, thành ý rất đủ, Tiểu Phàm, nhận lấy đi.” Lúc này Trương Duyệt cũng đã bước ra khỏi xe, thoáng nhìn qua đồ vật trong hộp gỗ nhỏ, đôi mắt đẹp đột nhiên lóe lên rồi khuyên nhủ Trương Phàm.

“Xin chào Duyệt tiên tử.” Lúc trước Thạch Chí Kiên không hề chú ý đến Trương Duyệt cũng ở trên xe, cho. nên đến lúc Trương Duyệt xuống xe anh ta cũng không hề phát hiện ra, tất cả sự chú ý của anh ta đều tập trung trên người Trương Phàm.

Vào lúc Trương Duyệt mở miệng anh ta mới nhìn về phía Trương Duyệt, trong lòng khẽ run lên, vội vàng hành lễ.

Thánh Võ Tông cùng với Trương gia đều thuộc về thế lực siêu cấp, mà Trương Duyệt lại là đại đệ tử trẻ tuổi nhất của Trương gia.

Uy danh trên giang hồ cũng rất hiển hách.

Thạch Chí Kiên từng có dịp gặp qua Trương Duyệt, cho nên anh ta vẫn có ấn tượng với cô.

“Thánh Võ Tông?” Trương Duyệt cũng không có ấn tượng với Thạch Chí Kiên.

Các nhà, các môn, các phái, những người cô có thể nhận biết nhất định đều là những Cổ Võ Giả có cùng cấp. độ với cô, nhưng đây rất rõ ràng, Thạch Chí Kiên không có cùng cấp độ với cô.

“Thạch Chí Kiên đệ tử Thánh Võ Tông.” Thạch Chí Kiên nắm tay thành quyền nói.

“Chị, thánh võ đan là cái gì?” Trương Phàm hỏi.

“Thánh võ đan là một loại đan dược tu luyện độc môn của Thánh Võ Tông, trong đó chứa đựng không ít linh khí, uống vào có thể trợ giúp các Cổ Võ Giả tu luyện. Dù ở trong Thánh Võ Tông, thì số lương dược hoàn cũng rất ít” Trương Duyệt giải thích.

Trương Phàm kinh ngạc, đồng thời trong lòng cũng vô cùng vui mừng.

Xem ra, Cổ Võ Giả phong phú hơn cả sự mong đợi của hắn rất nhiều.

Đến cả dược hoàn có chứa linh khí cũng có.

Mặc dù nhìn thủ pháp luyện chế của viên thánh võ đan này có chút thô ráp, nhưng khi cầm lên cảm nhận một chút thì, quả thật có thể cảm nhận được bên trong nó ẩn chứa khối linh khí khổng lồ.

Điểm mấu chốt là, khi Trương Phàm thoáng ngửi ngửi qua thì hắn còn có thể dễ dàng phân biệt được những dược liệu chứa bên trong viên dược hoàn này.

Trọn vẹn tất cả có mười mấy loại dược liệu.

Không bàn đến thủ pháp luyện chế như thế nào, chỉ cần bàn đến những dược liệu quý cất chứa bên trong, nếu như thánh võ đan được luyện từ các dược liệu này, thì chắc chắn rằng bên trong Thánh Võ Tông cũng sẽ sở hữu một lượng lớn các dược liệu này… Nếu như có thể sở hữu một ít, thậm chí có được chút hạt giống…

Đáy mắt Trương Phàm lóe sáng, cho nên hắn không chút do dự đem thánh võ đan cất vào túi áo rồi nói với Thạch Chí Kiên:

“Đưa sư thúc anh đến đây đi. Nhưng đầu tiên tôi phải nói trước, phí chữa bệnh tôi chỉ nhận thánh võ đan hoặc dược liệu luyện chế thánh võ đan!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK