Mục lục
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bình thường căn bản không có tư cách đi vào.

Nhưng ở đây…

Tần Kiến An phải thừa nhận, sự hiểu biết, phân tích thậm chí là coi trọng của anh ta với Trương Phàm, đều là coi nhẹ! Coi nhẹ rồi!

“Trương tiên sinh…” Tần Kiến An không che giấu sự tò mò của mình.

Đột nhiên đi tới hoàn cảnh như vậy, còn làm bộ như không tò mò, cái này cũng quá dối trá rồi…

“Sao vậy, đội trưởng Tần?” Trương Phàm làm bộ khó hiểu nhìn Tần Kiến An.

“Sao linh khí ở đây lại nồng đậm như vậy?” Tần Kiến An nhìn dáng vẻ Trương Phàm làm bộ khó hiểu, anh ta cũng không có tâm tư vòng vo, anh bây giờ thầm nghĩ không biết đây rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.

Nhưng anh dường như đã biết tại sao Tào Hiên và Tào Cương lại muốn cướp đoạt hết tất cả của Trương Phàm rồi.

Bởi vì bây giờ anh đang có xúc động muốn cướp của Trương Phàm.

“Tất nhiên là tôi làm ra rồi!” Trương Phàm vừa cười vừa nói: “Thời gian còn ngắn, nên linh khí vẫn chưa đạt tới mong muốn, để đội trưởng Tần chê cười rồi!”

Lữ Hoa trong viện kỳ thật đã sớm thấy Tần Kiến An, hắn ta cũng đã sớm thấp thỏm…

Dù sao lúc trước hắn ta cũng xem như là một tên trộm.

Quan hệ tự nhiên đối lập với Tần Kiến An.

Nhìn thấy Tần Kiến An, sao có thể không thấp thỏm chứ?

Chỉ là, lúc trước có trận pháp ngăn cách, nên Lữ Hoa vẫn chưa quá lo lắng.

Chỉ là không ngờ tới là Trương Phàm lại mang Tần Kiến An vào viện…

Lữ Hoa sắp bị dọa đến tè ra quần rồi!

Cho nên, nghe được Trương Phàm phân phó, hắn ta lập tức đi chuẩn bị nước trà, sau đó còn nghĩ, lát nữa nếu bị Tần Kiến An điểm danh, hắn ta rốt cuộc phải ứng đối như thế nào mới có thể không làm liên luỵ đến tiên sinh.

“Trương tiên sinh, anh làm ra sao? Làm sao làm ra chứ?” Sau khi ngồi xuống, Tần Kiến An khó có thể duy trì được cảm xúc bình tĩnh, lập tức hỏi.

Trương Phàm cười híp mắt, nhưng không trả lời.

Trên mặt Tần Kiến An hiện lên một tia xấu hổ, mạnh mẽ khôi phục lại sự trấn định nói: “Xin lỗi, tôi thất thố rồi! Kính xin Trương tiên sinh hiểu cho, mấu chốt là nơi này của anh khiến người ta quá bất ngờ!”

“Đội trưởng Tần sẽ không giống với người Định Thiên Tông, muốn cướp đoạt hết thảy đây của tôi chứ?”

“Sao có thể chứ!” Tần Kiến An khoát tay nói: “Bảo vệ bất luận người nào bất luận tài sản tư nhân không chịu bất luận xâm phạm nào, là một trong những trọng trách của cục võ quản chúng tôi!”

“Vậy thì tốt!” Trương Phàm cười híp mắt, sau đó đúng lúc Lữ Hoa đưa trà lên:

“Đội trưởng Tần, mời uống trà!”

“Vị này…” Tần Kiến An nhìn Lữ Hoa một chút.

Cả người Lữ Hoa lập tức run rẩy.

“Là một người bạn của tôi, hình như mất trí nhớ rồi, chuyện lúc trước đều không nhớ rõ! Vì vậy anh ấy ở lại bên người tôi, giúp đỡ làm chút việc vặt!” Trương Phàm nói qua loa.

“Ừm, mất trí nhớ thì tốt!” Tần Kiến An thâm ý gật gật đầu, uống ngụm trà sau đó nói:

“Trương tiên sinh, không biết anh có nguyện ý gia nhập cục võ quản của chúng tôi không?”

“Đội trưởng Tần, tôi không có bất kỳ thành kiến nào với cục võ quản, cũng rất hướng về nó, nhưng con người tôi, tự do tự tại đã quen rồi, thật sự không thích bị trói buộc!” Trương Phàm vẫn từ chối.

Đây cũng coi như là kết quả sau khi suy nghĩ cặn kẽ.

Bởi vì hắn phát hiện mình dường như hoàn toàn không cần thiết phải gia nhập cục võ quản… Dù sao gia nhập cục võ quản khẳng định có rất nhiều nghĩa vụ, mà cái này, rất rõ ràng sẽ làm chậm trễ hắn tự thân tu luyện.

“Có thể hiểu được! Tôi có thể báo cáo lên cục trưởng và lãnh đạo tổng cục, xin cho Trương tiên sinh vị trí cung phụng! Như vậy thì sẽ tương đối tự do!” Tần Kiến An tự hỏi một chút rồi nói, rất rõ ràng, anh ta đã tăng thêm lợi thế.

Cảm nhận được sự thần kỳ trong viện Trương Phàm, còn không thay đổi, Tần Kiến An cũng đã không thể ngồi đến vị trí của anh bây giờ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK