Mục lục
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ông đang dạy tôi làm việc à?” Trương Phàm không cho Trương Kỳ Phong đắc ý.

“Sao? Tôi không được dạy cậu làm việc sao?" Trương Kỳ Phong trầm giọng nói:

“Không biết trên dưới, thật không có phép tắc! Cậu nên gọi tôi là gì cậu không biết sao?”

“Gọi ông là gì nhỉ?” Trương Phàm cười lớn: “Khi tôi bị gia tộc đuổi ra ngoài, sao ông không cho tôi gọi? Bây giờ lại muốn tôi gọi? Ông đang đùa với tôi à?”

Trương Kỳ Phong lắc đầu: “Tôi không biết sao cậu lại bước chân vào con đường võ thuật, nhưng cậu còn trẻ, rất nhiều chuyện cậu vẫn chưa hiểu rõ! Cha mẹ cậu đã phạm vào điều cấm gì cậu biết không? Gia tộc từng rơi vào tình thế vô cùng bị động như thế nào cậu cũng không biết không? Họ đã mang đến cho gia tộc một mối phiền toái rất lớn cậu càng không biết đúng không? Để cả một gia tộc vì một tên phế vật như cậu mà lâm vào nguy hiểm? Cậu cảm thấy có thể à?”

Ánh mắt Trương Phàm lóe lên. Vậy à? Cha mẹ hắn mất tích vẫn còn có rất nhiều uẩn khúc? Còn phạm vào điều cấm kỵ nữa? Phạm vào điều cấm kỵ của ai? Ai bảo Trương gia không thể ra tay?

Tuy nhiên, Trương Phàm biết rằng Trương Kỳ Phong sẽ không có khả năng trả lời những thông tin này, nên hắn chỉ thoáng nghĩ trong lòng, sau đó xua tay nói:

“Ông xuất hiện là để cứu hắn ta?”

“Đúng vậy! Định Thiên Tông không phải là cậu có thể đụng vào! Nếu cậu phế bỏ hắn, sẽ tự chuốc lấy vô vàn phiền phức. Quan trọng là hành động của cậu rất có thể sẽ mang đến phiền phức cho cả gia tộc! Cho nên, mau thả hắn ra!” Trương Kỳ Phong rất đương nhiên, đồng thời nói với giọng điệu ra lệnh.

“Trương Phàm, thả tao ra!” Tào Hiên ỷ mình có chỗ dựa, cảm giác sợ hãi có vẻ như đã vơi đi rất nhiều.

“Ý của ông là… Tôi sẽ gây phiền phức cho gia tộc ư?” Trương Phàm nhìn Trương Kỳ Phong.

“Đúng vậy!” Trương Kỳ Phong gật đầu.

“Ha ha ha ha!” Trương Phàm ngửa mặt lên trời cười to, lạnh lùng nói: “Tôi và gia tộc đã sớm không có bất kỳ quan hệ gì nữa rồi!”

“Cậu sai rồi! Thứ đang chảy trong người cậu chính là huyết mạch của Trương gia. Dù cậu bị đuổi ra khỏi gia tộc, nhưng lại không bị gia tộc xóa tên! Cho nên… Mỗi lời nói hành động của cậu, đều đại diện cho gia tộc ở một mức độ nào đó. Vì vậy, đừng gây ra những phiền phức không cần thiết cho gia tộc!” Trương Kỳ Phong trầm giọng nói.

“Ông biết gì không? Tôi cảm thấy bây giờ ông đơn giản chỉ là đang nói nhảm!” Giọng nói của Trương Phàm càng trở nên lạnh lẽo hơn.

Đuổi hắn ra khỏi gia tộc, mặc kệ không quan tâm, để hắn tự sinh tự diệt!

Sau đó lại nói với hắn, ở một mức độ nào đó hắn có thể đại diện cho gia tộc. Đời hắn chưa từng thấy thứ gì vô liêm sỉ như vậy!

“Làm bậy! Trương Phàm, tôi biết trong lòng cậu rất oán hận, nhưng oán hận lại không đồng nghĩa với việc cậu có thể làm bậy! Thả hắn ra, đồng thời cũng thả anh Tào Cương ra! Tôi cam đoan bọn họ sẽ không làm gì cậu!” Trương Kỳ Phong trầm giọng nói:

“Vả lại, bây giờ cậu cũng có thể trở về gia tộc, chỉ cần cậu nói hết bí mật của bản thân ra, tôi có thể cam đoan cậu có thể trở về! Hãy nghỉ lại cha mẹ của cậu… Bọn họ nhất định không muốn thấy cậu lang thang bên ngoài như thế!”

“Hơn nữa, trước đó cậu cũng đã gặp phiền phức! Sự việc lần này đã khiến một số người trong gia tộc để mắt tới cậu! Nhưng chỉ cần cậu trở về, tôi có thể giúp cậu giải quyết tất cả!”

Trương Kỳ Phong cũng coi trọng trận pháp thần bí của Trương Phàm! Cũng có ý đồ về trận pháp này!

Trương Phàm lắc đầu, đột nhiên không muốn nói bất cứ câu nào với Trương Kỳ Phong nữa!

Bởi vì hoàn toàn không có cách nào để hiểu nổi…

Hắn có thể trở về gia tộc, đây là cái loại logic cẩu thả gì vậy chứ!

“Ha ha ha, Trương Phàm, thả tôi ra! Chúng ta còn có đường lui! Nếu không, anh nhất định phải chết!”

Tào Hiên nhìn thái độ cương quyết của Trương Kỳ Phong, đặc biệt là thái độ không muốn đắc tội Định Thiên Tông kia thì trong lòng anh ta vô cùng vui mừng.

“Thả anh ra? Anh biết quy tắc của Trương Phàm tôi có một điều gì không? Đó chính là ai đắc tội với tôi, thì người đó phải chết! Anh cảm thấy dựa vào Định Thiên Tông thì tôi không thể làm gì anh được à? Có phải anh cảm thấy bây giờ tôi căn bản không dám làm gì anh đúng không?” Trên mặt Trương Phàm hiện ra một nụ cười rất thâm ý.

Nụ cười này khiến Tào Hiên cảm thấy ớn lạnh.

Trương Kỳ Phong cũng nhận ra tình hình không ổn, vội trầm giọng nói: “Trương Phàm, cậu dám động thủ thì gia tộc sẽ không tha cho cậu!”

“Ha ha ha, vậy thì ngược lại tôi muốn nhìn thử xem cái gia tộc đó định không tha cho tôi như thế nào!”

Trương Phàm cười to, giẫm chân lên đan điền của Tào Hiên, nhẹ nhàng nâng lên rồi nhanh chóng đạp mạnh xuống, một cỗ chân nguyên mạnh mẽ trực tiếp đánh xuyên đan điền của Tào Hiên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK