Mục lục
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Phàm lôi Tào Hiên ra khỏi Mê Huyễn trận.

“Đây là Định Thiên Đan! Đây là Định Thiên Đan…”

Tào Hiên còn chưa kịp phản ứng, anh ta vẫn điên cuồng gào thét, giơ cao đan dược trong tay.

Trương Phàm trực tiếp đoạt Định Thiên Đan tới tay, cẩn thận cảm nhận một chút, phát hiện Định Thiên Đan này không khác lắm với Thánh Võ Đan, đều ẩn chứa năng lượng linh khí khổng lồ, sử dụng vật liệu giống nhau, nhưng cũng có nhiều vật liệu khác nhau.

Điều đó nói lên điều gì chứ?

Có nghĩa là trong Thánh Võ Đan cùng với Định Thiên Tông, đều có linh tài mà anh ta cần!

Cái này trái lại không khác với những gì anh ta phân tích lúc trước, các thế lực siêu cấp bên trong, đều có lông có thể hung hăng mà nhổ!

Định Thiên Đan bị cướp đi, giọng nói của Tào Hiên mới đột nhiên dừng lại.

Sau đó, nhìn ánh mặt trời tươi sáng, nghe đủ loại tiếng vang xung quanh, anh ta đột nhiên rơi lệ đầy mặt… Đây mới là thế giới bình thường, đây mới chính là thế giới bình thường!

Lúc trước nơi đó quả thực chính là địa ngục! Địa ngục vô biên!

“Còn Định Thiên Đan không?” Trương Phàm nhìn về phía Tào Hiên.

Tào Hiên đặt mông ngồi xuống đất…

Anh ta bây giờ nhìn thấy Trương Phàm là đã sợ hãi.

Ban đầu anh ta hận Trương Phàm, nhưng từ khi mãi ngây người trong Mê Huyễn trận, sự hận thù đã hoàn toàn chuyển hóa thành sự sợ hãi!

“Tôi, tôi chỉ có một viên này!” Tào Hiên run rẩy nói.

“Phế vật!” Trương Phàm nhíu mày: “Trên người anh còn có thứ gì, lấy ra hết!”

“Tôi lấy! Tôi lấy!” Tào Hiên không dám có ý thức phản kháng, lập tức lấy toàn bộ đồ trên người ra.

Đáng tiếc chính là, ngoại trừ điện thoại, ví tiền còn có các loại thẻ trong ví tiền ra, thì không còn bất cứ thứ gì liên quan đến tu luyện nữa.

“Phế vật! Không phải anh là thiên chi kiêu tử của Định Thiên Tông sao? Sao chỉ có một viên Định Thiên Đan!” Trương Phàm rất thất vọng, hắn cảm thấy Tào Hiên thật sự quá nghèo.

Về phần tiền của Tào Hiên.

Được rồi, kỳ thật trải qua cuộc nói chuyện với Tần Kiến An ngày hôm qua, Trương Phàm biết trực tiếp cướp đoạt thì không tốt, tất cả đều phải theo quy củ.

Ví dụ như Tần Kiến An đã nói, lúc trước để nhà họ Trần giao ra năm trăm triệu, cái này không thành vấn đề, nhưng cần ký kết một phần hiệp nghị, như vậy mới hợp lý hợp pháp.

Nếu không có phần hiệp nghị này, nhà họ Trần kỳ thật có thể thông qua võ quản cục để truy cứu trách nhiệm của Trương Phàm!

Bạn xem, kỳ thật tiền vẫn tới tay, nhưng chuyện có thêm một hiệp nghị, lập tức trở nên hợp lý hợp pháp!

Trương Phàm cảm thấy những quy tắc này, hắn thật đúng là cần phải tỉ mỉ nghiên cứu một chút.

Cũng giống như tiền của Tào Hiên… Được rồi, nếu như anh ta thật sự có không ít tiền, cũng nguyện ý dâng hiến cho hắn mà không cần nhận lại, vậy thì cũng cần ký một cái hiệp nghị, ký tên đồng ý!

Quá hoàn hảo!

“Cái đó, anh thả tôi ra, tôi có thể cho anh rất nhiều Định Thiên Đan!” Tào Hiên cẩn thận từng li từng tí nói.

Định Thiên Đan rất trân quý, nhưng Tào Hiên nếu muốn, thật đúng là không thiếu.

Dù sau anh ta hiện giờ chỉ muốn rời khỏi đây, tránh xa Trương Phàm, nên cái gì cũng dám hứa hẹn.

“Anh bây giờ là một tên phế vật, anh cảm thấy tôi sẽ tin anh sao?” Trương Phàm cười híp mắt nói:

“Nhưng mà, nếu như anh có thể có một tỷ tám, tôi trái lại có thể cho anh rời đi!”

“Tôi, tôi chỉ có ba trăm triệu…” Tào Hiên muốn khóc, số tiền anh ta có chênh lệch quá lớn với số tiền mà Trương Phàm yêu cầu.

Trương Phàm không nói gì.

Đường đường là con cưng của Định Thiên Tông, vậy mà lại nghèo như vậy sao?

“Còn ông ta thì sao? Trên người ông ta có Định Thiên Đan không?” Trương Phàm chỉ vào Tào Cương trong Mê Huyễn trận.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK