Mục lục
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Lão Khổng, ông thật sự thăng cấp rồi sao?” Tần Kiến An rốt cuộc cũng có cơ hội chen vào.

“Chỉ có thể nói là cảm ngộ được, mở ra cửa thăng cấp, muốn thăng cấp, thì còn cần nội lực cũng phải tăng lên!” Khổng Vân Huy vừa cười vừa nói.

“Ha ha ha!” Tần Kiến An cười ha ha.

Cái này không có gì khác với thăng cấp nha!

Tông sư! Khổng Vân Huy bị kẹt mười năm, nếu tính toán đâu ra đấy thì còn chưa tới ba ngày đã mở ra đại môn thông hướng tới tông sư.

Không thể tin được!

Nhưng đồng thời lại khiến cho Tần Kiến An tràn ngập chờ mong và hướng tới, còn có cái loại sức lực khẩn cấp toàn thân hiện ra này.

“Cung phụng Trương!” Cho nên Tần Kiến An lập tức nhìn về phía Trương Phàm.

“Tôi muốn bố trí lại một chút trước!” Khổng Vân Huy cảm ngộ, khẳng định đã tiêu hao không ít năng lượng trong phỉ thuý.

Những phỉ thuý trước kia, không chừng rất khó chống đỡ Tần Kiến An để cảm ngộ chân ý võ đạo.

Cho nên, hắn nhất định phải thay thế một ít phỉ thuý mới được.

“Mau đi!” Tần Kiến An vội vàng nói.

Trương Phàm cười cười, lập tức đi làm việc.

Mà Tần Kiến An thì nhanh chóng đem chuyện xảy ra mấy ngày nay nói lại cho Khổng Vân Huy một lần…

Dù sao anh ta phải bế quan, Khổng Vân Huy nhất định phải gánh vác trách nhiệm lãnh đạo, tình huống cũng nhất định phải hiểu rõ ràng.

Đặc biệt là tình huống mấy ngày nay của Trương Phàm, càng phải hiểu rõ hơn.

“Tình huống của Cung Thần đã được giải quyết rồi sao? Bệnh của Tần Dao cũng đã được giải quyết rồi? Võ quán Lỗ Châu chúng ta không còn ai bị thương sao?” Khổng Vân Huy vẻ mặt khiếp sợ, sự vui mừng hiện rõ trên mặt.

“Không, ngoại trừ Cung Thần, bây giờ cũng chỉ có hai người hoàn toàn khôi phục thôi! Nhưng tôi tin, chỉ là thời gian còn chưa đủ mà thôi!” Tần Kiến An đắc ý nói:

“Lão Khổng, bây giờ ông đã biết trực giác của tôi rốt cuộc lợi hại đến mức nào rồi chứ!”

“Chờ đến khi anh cảm ngộ ra chân ý võ đạo, tôi sẽ lấy rượu quý ra, cho anh tuỳ tiện uống, cái này được rồi chứ!” Khổng Vân Huy cười rất vui vẻ.

“Nói rồi đấy!” Tần Kiến An cười ha ha, anh ta nhớ thương những rượu quý kia của Khổng Vân Huy rất lâu rồi.

Trương Phàm rất nhanh đã bố trí xong trận pháp cảm ngộ lại.

Sau đó nhìn Tần Kiến An đi vào…

“Cục trưởng Khổng, tôi cũng cần bế quan một chút!” Trương Phàm nói với Khổng Vân Huy chờ ở bên ngoài.

“Được!” Khổng Vân Huy gật đầu sau đó hỏi: “Lúc này tôi nên thăng cấp, hay là phải vững chắc một chút?”

“Cục trưởng Khổng, cái này phải xem cảm giác của chính ông! Ông cảm thấy có thể thăng cấp thì đi thăng cấp, cảm thấy không ổn, thì củng cố một chút!” Trương Phàm vừa cười vừa nói:

“Cái này ông có quyền lên tiếng hơn so với tôi!”

“Tôi vẫn là chờ một chút đi!” Khổng Vân Huy nghĩ nghĩ, ông nhất định phải chuẩn bị nhiều một chút.

Ví dụ như chuyện trong cục, ông phải lộ mặt một chút.

Ví dụ như tài nguyên cần thiết để thăng cấp tông sư… cục võ quản có loại tài nguyên chuyên môn này, không cần tiêu phí giá trị cống hiến.

Ông không muốn giấu diếm việc thăng cấp của mình.

Đương nhiên, không giấu diếm chỉ là đối với đám người đặc biệt bên Tổng cục mà nói, có phải phổ biến công khai hay không, vẫn phải xem ý kiến bên lãnh đạo Tổng cục.

Cho nên, sau khi ông xử lý xong chuyện tồn đọng, liền lập tức lấy được liên hệ với Tổng cục bên kia, phó tổng cục trưởng cục võ quản Lương Dũng!

Bởi vì Lương Dũng phụ trách liên lạc với cục võ quản đại lục và Tổng cục, bất luận chuyện gì của cục võ quản đại lục, cũng không thể vòng qua ông!

Đồng thời, ông cũng là phó cục trưởng thứ nhất của Tổng cục!

“Cục trưởng Lương, tôi là Vân Huy!” Khổng Vân Huy khống chế cảm xúc hưng phấn nói với điện thoại.

“Vân Huy, có chuyện gì vậy?” Lương Dũng đang ký văn kiện, thuận miệng hỏi.

“Tôi, cảm ngộ ra chân ý võ đạo rồi!” Khổng Vân Huy nghiêm túc nói.

Bụp!

Điện thoại của Lương Dũng thoáng cái rơi xuống bàn…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK