Trương Phàm bố trí bốn cảm ngộ trận pháp.
Nhưng phỉ thúy tổng cục cho vẫn còn không ít, còn có thể bố trí thêm một cái cảm ngộ trận pháp nữa.
Nếu tính cả, sau khi hoàn thành từng cảm ngộ trận pháp, thật ra thì năng lượng phỉ thúy vẫn không hoàn toàn tiêu hao hết.
Tích góp từng chút phỉ thúy một thì còn có thể bố trí ra hai cái cảm ngộ trận pháp nữa.
Trương Phàm đang lo lắng giá cả của phỉ thúy, đồng thời cũng mừng rỡ hắn sắp có được nhiều Đại Bổ Đan hơn.
Đại Bổ Đan khác với Luyện Thể Đan.
Luyện Thể Đan đẳng cấp không đủ sẽ không có bất kỳ trợ giúp gì cho Thần Hoàng Càn Khôn Thể.
Nhưng bên trong Đại Bổ Đan là năng lượng linh khí tinh khiết, dù đẳng cấp Trương Phàm tăng lên đến trình độ nào, chỉ cần còn hấp thụ linh khí thì Đại Bổ Đan vĩnh viễn sẽ không lỗi thời.
Cho nên, Đại Bổ Đan, đương nhiên càng nhiều càng tốt.
Sau khi bố trí xong bốn cái cảm ngộ trận pháp, Trương Phàm và bốn vị trưởng lão khác gặp mặt một lần.
Nhưng cũng vẻn vẹn chỉ gặp mặt một lần mà thôi, coi như quen biết một chút, cũng không trò chuyện tỉ mỉ, bởi vì bọn họ đã không thể chờ đợi được mà muốn tiến vào trận pháp luôn rồi.
“Trong cục chúng ta, rốt cuộc có bao nhiêu Cổ Võ giả bị kẹt ở hậu kỳ Thiên cấp?” Nhìn bốn trưởng lão này, người trẻ tuổi nhất cũng đã qua năm mươi lăm tuổi, Trương Phàm nhịn không được mà hỏi Khổng Vân Huy.
Dù sao, chỉ ở Lỗ Châu đã có bảy Cổ Võ Giả như vậy.
Phóng tầm mắt nhìn cả nước thì sẽ có bao nhiêu?
“Có hơn trăm người!” Khổng Vân Huy thở dài nói.
Cổ Võ Giả có thể đi tới hậu kỳ Thiên cấp, chưa nói đến thiên phú, đều là những người vì cục võ quản mà liều mạng đổi lấy tài nguyên, sau đó mới đi tới giai đoạn này.
Nhưng bản thân lại bị kẹt lại… không tiến thêm được, cái loại cảm giác tuyệt vọng này, thật sự vô cùng khó chịu.
Dù sao ông cũng bị kẹt mười năm! Mười năm đó nha!
“Hơn trăm?” Trương Phàm rất kinh ngạc.
Con số này, rất lớn rất lớn đó.
Lấy điều kiện tu luyện ở Địa Cầu, có thể có nhiều Cổ Võ Giả ở cấp bậc này đã rất khó lường rồi.
“Có một số không còn hy vọng gì nữa, cố ý đi làm một vài nhiệm vụ nguy hiểm, hi sinh vì nhiệm vụ! Có một số đã cao tuổi hoặc bệnh tật quấn thân, đi rồi!” Trên mặt Khổng Vân Huy thoáng qua vẻ thống khổ:
“Gần như hàng năm đều phải đưa đi một hai vị Cổ Võ giả thế hệ trước!”
“Sau này sẽ không còn như vậy nữa!” Trương Phàm vỗ vỗ bả vai Khổng Vân Huy.
“Đúng vậy, có cung phụng Trương ở đây, về sau sẽ không, cục chúng ta tuyệt đối sẽ càng ngày càng tốt!” Khổng Vân Huy thu lại tâm tình, trở nên phấn chấn hơn.
Trương Phàm tự tin nói: “Có tôi ở đây, muốn không tốt lên cũng không có khả năng!”
“Ha ha ha!” Khổng Vân Huy cười to, sau đó nghiêm túc nói: “Tôi sẽ lập tức xin tổng cục cho cung phụng Trương xét cấp bậc khinh công! Cung phụng… Thân phận này không xứng với cậu!”
“Những cái này không quan trọng!” Trương Phàm khoát khoát tay: “Nhưng tôi không muốn rời khỏi Nam Tuyền, cho nên mặc kệ thân phận gì thì tôi đều sẽ ở chỗ này, ông nói rõ tình huống này với phía trên một chút!”
“Tôi sẽ nói rõ ràng!” Khổng Vân Huy gật gật đầu, sau đó nói: “Nhưng cậu huấn luyện kết thúc, dựa theo thông lệ thì cần tiếp nhận chấp hành một nhiệm vụ!”
“Nhiệm vụ? Được!” Trương Phàm trong lúc huấn luyện đã biết được chuyện này.
Hắn vô cùng tò mò về nhiệm vụ của mình.
Khổng Vân Huy dẫn Trương Phàm trở lại văn phòng, gọi Tần Kiến An tới, Tần Kiến An mang đến một túi văn kiện.
“Cung phụng Trương, anh xem cái này đi, đây chính là nhiệm vụ của anh!” Tần Kiến An đưa túi văn kiện cho Trương Phàm.
Trương Phàm lập tức mở túi văn kiện ra nhìn.
Chẳng qua là nhìn nội dung bên trên, sắc mặt hắn có chút kỳ quái.
Vốn dựa theo ý nghĩ của hắn, nhiệm vụ của hắn hẳn là diệt trừ hoặc bắt giữ một Cổ Võ Giả cùng hung cực ác, Cổ Võ giả làm nhiều chuyện ác, hoặc là giết người, hoặc là cưỡng dâm các loại.
Nhưng thực tế có sự khác biệt rất lớn so với suy nghĩ của hắn.