Lữ Hoa là một tên trộm chuyên nghiệp.
Hơn nữa ánh mắt hắn ta rất cao. Vật phẩm không có giá trị lớn thì hắn ta sẽ không ra tay. Hắn ta vô cùng hưởng thụ cái loại thống khổ khi người khác thoáng cái đau mất mấy trăm triệu.
Cho nền, sau khi nghe nói Nam Tuyền xuất hiện một khối phỉ thúy đế vương lục có giá trị hàng trăm triệu, hắn
†a vừa nhận được uỷ thác liên chạy tới đây.
Cuối cùng, ngay lúc trời tờ mờ sáng, hẳn ta đã tới nơi này.
Hắn ta không tuỳ tiện ra tay, đặc biệt là khi nhìn thấy tình huống có hai nhóm người đang canh giữ.
Vốn dĩ hắn ta muốn kiên nhân chờ cơ hội.
Nhưng hẳn ta lại không ngờ tới rằng Trương Phàm cắt xong đám phỉ thuý kia xong lại gọi hai nhóm người đi ăn sáng!
Sân bên này không còn ai canh giữ.
Vườn không nhà trống?
Có bây?
Những thứ này Lữ Hoa đều nghĩ tới, dù sao sân bên này cũng không để lại bất luận nhân viên trông coi gì, thật sự rất không bình thường.
Nhưng thời gian lại cấp bách!
Trương Phàm bọn họ ăn sáng có thể bao lâu chứ? Lát nữa bọn họ trở về, sẽ không có cơ hội tốt như bây giờ nữa.
Hắn ta cũng có thể công khai cướp đoạt. Nhưng rõ ràng là đó lựa chọn khi bất đắc dĩ thôi,
cũng là không có hàm lượng kỹ thuật nhất. Bình thường hắn ta đều sẽ không đưa ra lựa chọn như vậy!
Cho nên, Lữ Hoa cuối cùng vẫn hành động.
Hắn ta là cổ võ giả, hơn nữa vô cùng am hiểu khinh công, chỉ thấy hắn ta bay đi vài bước, nhảy người một cái liền trực tiếp vượt qua tường vây.
Nhưng vừa vượt qua tường vây, Lữ Hoa liền cảm thấy hoa mắt.
Tất cả những gì xuất hiện trước mắt đều là một mảnh sương mù trắng xoá mênh mông, giống như trời đất chỉ toàn là những thứ này.
Vẻ mặt Lữ Hoa thận trọng, thử đi hai bước, hết thảy xung quanh vẫn không có bất kỳ chút xíu thay đổi nào.
Hắn ta không biết đây rốt cuộc là cái gì, tiếp tục di chuyển…
Thế nhưng, mặc kệ đi tới đâu, tất cả đều là sương mù trắng xoá mênh mông.
Cuối cùng hắn ta cũng bỏ chạy.
Tuy nhiên khi hắn ta đã cảm giác mình chạy đi được mấy kilomet rồi nhưng tất cả những sương mù trắng xoá mênh mông kia vẫn không có gì thay đổi.
Lần này Lữ Hoa hoàn toàn trở nên luống cuống.
Hắn ta thậm chí còn bắt đầu la hét với hy vọng sẽ gặp được ai đó.
Đáng tiếc, ngoại trừ âm thanh của hắn ta ra, không còn bất kỳ âm thanh nào khác.
Hắn ta đột nhiên phát hiện, so với hoàn cảnh trắng xóa mù mịt không có điểm cuối này, yên tĩnh không tiếng động mới là làm cho người khác cảm thấy sợ hãi nhất.
“Có thể có một người đi ra được hay không vậy?” Lữ Hoa đã chạy đến mệt mỏi, cũng kêu đến mệt mỏi, hắn ta tê liệt ngã trên mặt đất nhẹ giọng nỉ non.
Đáng tiếc, đáp lại hắn ta vẫn là sự yên tĩnh không một tiếng động…
Trương Phàm mang theo một đám người ăn uống no say trở về.
Vừa nghe Trình Dũng với Hoa Vân nói về giang hồ.
Trình Dũng được tính là một tán tu, Hoa Vân là danh môn chính thống.
Thú vị chính là, giang hồ trong mắt hai người họ dường như hoàn toàn không giống nhau.
'Theo Hoa Vân, mặc dù giang hồ có phân tranh, nhưng cũng coi như tuân thủ quy củ, lộ ra thân phận đệ †ử của Thánh Võ Tông, rất ít khi đụng phải chuyện phiền toái.
Nhưng cái nhìn của Trình Dũng thì không giống vậy, nói giang hồ không cần phân tranh quá nhiều, bất kỳ tranh đoạt một chút tài nguyên tu luyện đều sẽ dẫn đến mưa gió máu tanh.
Trương Phàm nghe đến say sưa, kỳ thật đối với việc phân tranh hay không phân tranh, hoặc là nói đối với tán tu hay với danh môn chính thống gì đó, hắn cũng không quá để ý.
Hắn để ý chính là, bọn họ đều đang cần tài nguyên tu luyện như thế nào.
Dù sao, tài nguyên tu luyện trong miệng cổ võ giả cũng rất có thể sẽ áp dụng cho hắn.
Chỉ là sau khi hiểu rõ hắn lại có chút thất vọng. Chẳng qua cũng chỉ là một ít linh khí hơi nồng, một ít dược liệu, linh quả có thể xúc tiến tu luyện.
Cẩn thận hỏi thăm… Hiệu quả cũng không phải quá tốt.