Lúc này cậu ta đã đứng trước mặt Gia Cát Càn.
Cả người Gia Cát Càn run rẩy.
Cho dù người của ông ta đều đã vọt tới sau lưng ông †a, rất trung thành mà giằng co với Trương Phàm, nhưng điều này lại không mang đến cho ông ta một chút xíu cảm giác an toàn nào.
Ông ta cũng không dám động tay với Trương Phàm.
“Những cái xe nguyên thạch kia thuộc về ai?” Trương Phàm cười híp mắt hỏi.
“Cậu, thuộc về cậu!” Gia Cát Càn vội vàng trả lời.
“Tiền đâu?” Trương Phàm lại hỏi.
“Đây! Cho cậu! Đưa cho cậu! Vừa rồi là tôi sai rồi, xin cậu đừng chấp nhặt với tôi!” Gia Cát Càn tự giác dùng kính ngữ.
Tê Trùng không thể đắc tội, Trương Phàm có vẻ như càng không thể đắc tội.
Gia Cát Càn hiện giờ rất muốn khóc… Ông ta đến bây giờ vẫn không thể hiểu tại sao mình lại bị cuốn vào trận phong ba này chứ?
“Nhớ kỹ lần dạy dỗ này, làm ăn thì phải giữ chữ tín! Không nói đến chữ tín, cuối cùng người thua thiệt vẫn là ông thôi! Hai trăm ba mươi triệu, cho ông hiểu được cái sự đạo lý này, cũng hời cho ông rồi!” Trương Phàm vỗ vỗ mặt Gia Cát Càn, cười rạng rỡ.
Bớt đi hai trăm ba chục triệu! Kiếm lời!
Cái gì? Ăn cướp thì có?
Cái này làm sao có thể tính là cướp chứ!
Chính Gia Cát Càn là người làm sai chuyện trước, đã làm sai thì phải nhận sự trừng phạt, đây chỉ là một phần trừng phạt với ông ta mà thôi.
Không tính là cướp! Không, hoàn toàn không dính dáng đến cướp.
“Tình hình ở đây vẫn chưa lan truyền ra ngoài phải không?” Trương Phàm tiếp tục hỏi.
Gia Cát Càn chịu đựng nỗi đau kịch liệt đau đớn tổn thất hai trăm ba mươi triệu trả lời: “Không có, tuyệt đối không cói”
“Như vậy, ông có cách nào có thể cho tôi biết tất cả cửa hàng lớn có nhà kho bên trong giống nhà kho của ông không?” Đến Lệ Thành một chuyến không hề dễ dàng, hơn sáu trăm khối nguyên thạch phỉ thuý căn bản không thể khiến cho Trương Phàm hài lòng.
“Cái này…" Gia Cát Càn nói với vẻ mặt cầu xin: “Tôi, tôi có thể không giúp được cậu rồi, bởi vì tôi với bọn họ đều là quan hệ cạnh tranh, nếu tôi ra mặt để cho bọn họ mở nhà kho ra, chẳng những bọn họ không mở, mà còn có thể phản tác dụng, bọn họ sẽ nghiêm khắc đề phòng cậu!”
“Thì ra là vậy!” Trương Phàm nhìn về phía Chúc Tỉnh Tỉnh.
Chúc Tỉnh Tinh tập trung tâm trí nói: “Những gì ông ta nói hẳn là đúng, ở đây cạnh tranh rất khốc liệt, từng cái cửa hàng lớn, cho dù không phải là kẻ thù thì quan hệ cũng tuyệt đối không khá hơn là bao!”
“Nếu nói như vậy, chúng ta đi ra ngoài một vòng, cũng chỉ có thể nhìn thấy bọn họ trưng bày nguyên thạch phỉ thuý sao?” Trương Phàm nhíu mày.
Cho đến bây giờ, hắn còn chưa dùng tiền đâu!
Cái này cũng không phù hợp với ý định ban đầu của Trương Phàm.
“Thật ra, anh có thể trực tiếp nói chuyện! Coi như nhu cầu về số lượng của chúng ta tương đối lớn!” Chúc Tinh Tinh suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu dưới tình hình số lượng nhiều như vậy, có thể có khả năng thương lượng thành công!”
“Thử một chút xem?” Trương Phàm định đi thử, nhưng dường như hắn cũng chỉ có thể đi thử.
Chúc Tinh Tỉnh muốn nói lại thôi!
Cô rất muốn nói, bây giờ đi ngay lập tức mới là lựa chọn chính xác nhất.
Bởi vì mặc dù nhà họ Tê rất lợi hại ở Vân Châu, nhưng thế lực ở Lệ Thành có lẽ cũng không lớn mạnh. Nếu đi bây giờ, thì trước đó cũng có thể bố trí thủ đoạn khác ở nhà họ Tề, rời khỏi Vân Châu.
Mà một khi họ rời khỏi Vân Châu, hoặc thậm chí trở về Nam Tuyền, người nhà họ Tê muốn đến đó, nhưng không còn đơn giản dễ dàng như vậy nữa.
Dù sao, các nơi đều có các gia tộc cường đại, những gia tộc này đều sẽ vô cùng cảnh giác với những gia tộc khác tuỳ tiện đi vào.
Chỉ là Trương Phàm có bao nhiêu khao khát đối với nguyên thạch phỉ thuý, cô vô cùng rõ ràng.
Cũng biết cho dù bị thuyết phục, Trương Phàm cũng sẽ không dừng lại, chỉ đơn giản dứt khoát nói: “Anh có thể đi thử một chút!”
“Ông đi cùng tôi đến một chỗ! Những người khác ở lại bên này đi!” Trương Phàm nhìn về phía Gia Cát Càn: “Ông sẽ không nhân cơ hội mà làm gì chứ?”
“Không dám! Không dám! Tuyệt đối không dám!” Gia Cát Càn bây giờ chỉ nghĩ đến việc nhanh tiễn tên ôn thần này đi, nào dám tới nghĩ đến chuyện trêu chọc gì nữa.
“Vậy là tốt rồi! Hy vọng ông hết lòng tuân thủ lời hứa!" Trương Phàm nhàn nhạt nói một câu, sau đó bỏ đi.
Chúc Tinh Tỉnh lập tức đuổi theo, do dự một chút nhưng vẫn nói: “Trương tiên sinh, chuyện này thật sự quá mạo hiểm!”