Mục lục
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tào Hiên nhìn thoáng qua Tào Cương đang ngồi xếp bằng, nhắm mắt dưỡng thần, cảm xúc dường như rất vững vàng, anh ta nhẹ giọng nói:

“Chú Cương, chú Cương hẳn là không có!”

“Hẳn là?” Trương Phàm trừng mắt.

“Chú Cương dừng ở Thiên cấp trung kỳ quá lâu, bình thường, tài nguyên của tông môn sẽ không nghiêng về phía chú ấy. Cho dù chiếm được tài nguyên của tông môn, chú ấy cũng sẽ để lại cho hậu bối của mình!” Tào Hiên vội vàng giải thích.

“Nếu nói như vậy, ông ta cũng là quỷ nghèo rồi?” Trương Phàm trực tiếp nắm Tào Hiên lên, ngữ khí rất không thiện ý nói:

“Vậy anh vẫn nên quay về chỗ kia đi!”

“Không, không…” Tào Hiên giãy dụa, gào thét.

Nhưng vô dụng, Trương Phàm vung tay, anh ta liền trở lại Mê Huyễn trận.

Trương Phàm vỗ vỗ tay, khi hắn đang muốn tỉ mỉ phân tích Định Thiên Đan một chút, thì đột nhiên nhìn thấy bên ngoài viện có mấy chiếc xe.

Ừm, đi đầu hình như vẫn là xe của nhà họ Trần.

Nhà họ Trần lại tới nữa?

Thật là can đảm!

Đây là cảm thấy hắn không làm gì được bọn họ đúng không?

Trương Phàm tức giận.

Thế nhưng, khi nhìn thấy người nhà họ Trần xuống xe, sau đó cung kính nhìn về phía ba người khác, Trương Phàm mới biết được, thì ra Định Thiên Tông đã tới.

Tuy rằng hắn nhìn không ra ba người này rốt cuộc là cấp bậc gì, nhưng có thể khẳng định là cổ võ giả.

Ngoài ra, một người trong đó còn rất giống với Tào Hiên!

Chắc chắn là người của Định Thiên Tông không thể nghi ngờ!

Chuyện xảy ra ngày hôm qua, nhưng hôm nay Định Thiên Tông mới đến… Phản ứng này dường như có chút chậm!

Ngoài cửa viện, Trần Thiếu Sơn cẩn thận nói: “Chính là ở đây!”

Nói xong, anh ta liền lui sang một bên, không dám tới gần.

Kỳ thật Trần Thiếu Sơn cũng không muốn tới, anh ta không muốn lại cùng xuất hiện với Trương Phàm.

Dù cho anh ta hy vọng Trương Phàm bị người của Định Thiên Tông giết chết, nhưng âm thầm quan sát là được rồi.

Nhưng Tào Hiên là do nhà họ Trần bọn họ mời tới, chuyện của Tào Hiên cũng là do nhà họ Trần thông báo cho Định Thiên Tông bên kia… Người của Định Thiên Tông tới, để nhà họ Trần tiếp đãi, Trần Thiếu Sơn không dám không tiếp đãi!

Vì vậy, anh ta lại tham gia vào.

Không cần Trần Thiếu Sơn giới thiệu, ba người Định Thiên Tông kỳ thật cũng đã nhìn thấy Tào Hiên dường như đang la hét bị nhốt tại chỗ, cũng nhìn thấy Tào Cương đang ngồi xếp bằng.

Ba người bọn họ cấp tốc đi đến trước cửa viện, sắc mặt Tào Lăng Vân xanh mét hô: “Trương Phàm, đi ra!”

“Ha ha ha, Lăng Vân huynh, sao anh tới Nam Tuyền cũng không chào hỏi em một tiếng!” Ngay khi Tào Lăng Vân hô lên một câu, một chiếc xe đi tới, Tần Kiến An cùng với Khổng Vân Huy cùng nhau xuống xe.

Tào Lăng Vân nhíu mày, nhưng lại không thể không thu lại sự tức giận nói: “Đội trưởng Tần, cục trưởng Khổng!”

Ông ta đã nghe nói về hành động của Tần Kiến An ngày hôm qua.

Cho nên bây giờ ông ta cố ý chào hỏi Tần Kiến An trước, chính là muốn ly gián mối quan hệ của Tần Kiến An và Khổng Vân Huy một chút.

“Lăng Vân huynh, Tào Hưng huynh, Tào Vân huynh!” Khổng Văn Huy căn bản không bị ảnh hưởng vì bị Tào Lăng Vân khiêu khích, cười híp mắt nói:

“Ba vị cao thủ Thiên cấp hậu kỳ tề tụ ở Nam Tuyền! Thật sự khiến Nam Tuyền em rực rỡ!”

Trong viện, Trương Phàm nhíu mày.

Tào Lăng Vân, Tào Hưng, Tào Vân… Ba vị này đều là Thiên cấp hậu kỳ!

Thật mẹ nó kích thích, đánh không lại! Hắn đánh không lại!

“Cục trưởng Khổng! Đội trưởng Tần! Con tôi bị phế… Tôi tới báo thù, chờ tôi báo thù xong! Tôi nhất định sẽ đến nhà chào hỏi!” Tào Lăng Vân trầm giọng nói.

“Lăng Vân huynh, bất cứ chuyện gì đều có nhân quả, không nên xúc động, chúng tôi không ngại nghe một chút là nguyên nhân gì dẫn đến công tử bị phế!” Thái độ của Tần Kiến An rất rõ ràng.

“Tôi mặc kệ là nguyên nhân gì! Con trai tôi bị phế! Thằng bé vốn nên có tiền đồ tươi sáng! Đội trưởng Tần cậu bây giờ nói cho tôi biết xem có nên xúc động hay không?” Tào Lăng Vân nổi giận đùng đùng, có chút không cho Tần Kiến An mặt mũi.

“Hơn nữa!” Tào Lăng Vân không đợi Tần Kiến An nói tiếp, ông ta trầm giọng nói:

“Trương Phàm này, như thế nào cũng xem như là cố ý đả thương người khác phải không? Vậy mà cục võ quản các cậu mặc kệ không hỏi sao?”

“Ha ha ha, Lăng Vân huynh, cố ý đả thương người khác cùng với phòng vệ chính đáng không giống nhau nha!” Tần Kiến An cười to.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK