“A! Mày sẽ không được chết tử tế!” Lão Huyết Ma kia rống to, nhưng không có sức uy hiếp, đan điền vỡ nát khiến lão mất hết căn cơ, nội lực màu máu đang điên cuồng hủy hoại cơ thể của lão.
Trương Phàm vào phòng nhìn thoáng một chút liền trợn trừng mắt. Hắn nhìn thấy từng hàng người bị treo tay lên, trên người còn cắm ống rút máu, ống rút máu kia còn mở chốt tối đa…
Rất rõ ràng, đây đều là người bọn chúng bắt cóc, còn biết không giết người mà để lại cung ứng nguồn máu lâu dài.
Cơ thể có chức năng tạo máu, dù mất đi một chút nhưng chỉ cần ăn uống vào thì chỗ máu mất đi sẽ dần được tái tạo lại.
Nơi này có khoảng năm mươi, sáu mươi người, thay phiên liên tục, mỗi ngày sẽ lấy được bao nhiêu máu đây?
Huyết Ma tu luyện phát điên luôn rồi!
Đương nhiên Trương Phàm cũng nhìn thấy Thiệu Vĩ và Trình Dũng.
Không biết có phải vì hai người họ là Cổ Võ Giả mà ống lấy máu trên người họ lớn hơn người khác rất nhiều.
Thế nên tình trạng của hai người nặng hơn những người khác.
Đương nhiên những người khác cũng không khá hơn là bao, ai cũng tong teo gầy gò, mặt mày tái nhợt, thiếu máu nghiêm trọng.
Trương Phàm vội đi tới, dù tình trạng thảm thương tàn tã nhưng ánh mắt Thiệu Vĩ và Trình Dũng vẫn sáng ngời. Đầu tiên hắn cởi dây thừng cho hai người, sau đó gỡ băng dính bịt miệng bọn họ ra.
“Tiên sinh!” Thiệu Vĩ và Trình Dũng rưng rưng, nước mắt rơi lã chã.
Không tự trải qua thì không thể hiểu được bọn họ tuyệt vọng nhường nào.
Cảm giác ngày ngày nhìn máu của mình bị rút ra và chờ đợi cái chết, muốn bao nhiêu dày vò có bấy nhiêu dày vò.
“Không sao rồi! Hai người an toàn rồi!” Trương Phàm vỗ nhẹ lên vai hai người, không hỏi nhiều, bây giờ bọn họ chỉ cần được an ủi.
Chẳng mấy chốc, Bành Giang Hoa và Lữ Hoa cũng xông vào.
Nhìn thấy tình cảnh ở đây, người nào cũng phải trợn mắt há mồm.
“Khốn kiếp!” Hai mắt Bành Giang Hoa đỏ ngầu, vội vàng cởi trói cho những người này.
Lữ Hoa thì lập tức gọi cấp cứu, những người này bị mất máu nặng, không truyền máu kịp thời sẽ gặp nguy hiểm.
Quý Hải Phàm lôi lão Huyền Ma kia vào trong phòng.
Trương Phàm cũng vội vàng đi theo.
Nhìn cách bày trí của căn phòng này, dễ thấy đây là nơi lão Huyết Ma và Huyết Ma trẻ tuổi kia tu luyện hàng ngày.
Trong căn phòng nồng nặc mùi máu tanh.
Đồng thời cũng có thể thấy một cái bình, trong bình đựng toàn máu.
“Nói đi!” Quý Hải Phàm nhìn chằm chằm lão Huyết Ma, lạnh giọng nói.
Lão Huyết Ma không nói lời nào.
Trương Phàm hỏi: “Tông sư Quý, ông muốn hỏi gì?”
Lão Huyết Ma nghe Trương Phàm nói thì đột nhiên ngẩng đầu lên.
Trương Phàm cười khinh: “Lão nói xem lão có bao nhiêu may mắn! Vị này chính là tông sư, còn là đại cao thủ tông sư hậu kỳ, trùng hợp sao lại gặp được lão! Số của lão hên thật đó!”
Lão Huyết Ma há mồm, Trương Phàm đoán lão muốn chửi người.
Nhân cách của lão méo mó tệ hại quá rồi.
“Tên khốn này đã có thực lực tiệm cận tông sư!” Quý Hải Phàm giải thích.
Tuy lúc trước đã nói không thể tùy tiện bại lộ thân phận của mình, nhưng vừa rồi ông đã làm trái điều này, thôi dù sao cũng phải nói rõ với Trương Phàm.
“Huyết Ma không cần cảm ngộ sao?” Trương Phàm tò mò hỏi.
“Cũng cần! Nhưng cảm ngộ của bọn chúng rất đặc biệt, cảm ngộ của bọn chúng đều liên quan tới máu! Hoặc có lẽ công pháp ban cho bọn chúng cảm ngộ, không cần bọn chúng chủ động nghiệm ra cảm ngộ! Vậy nên bọn họ mới có thể tiến bộ nhanh như vậy!” Quý Hải Phàm giải thích.
“Ồ!” Trương Phàm móc châm bạc ra, nhìn lão Huyết Ma, dịu dàng nói: “Này lão già, nếu không chịu được thì gật đầu ba cái liên tục nhé! Còn không thì tôi sẽ không dừng lại đâu!”