Mục lục
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

.tshow-db { display: none; }

Ở bên ngoài sân.

Lúc Tào Cương tiến vào Mê Huyễn trận, Tào Hiên đã †ỉ mỉ quan sát.

Anh ta muốn nhìn xem, khi công kích ở bên trong trận pháp này thì rốt cuộc sẽ mang đến sự biến hoá như: thế nào.

Mà đúng là thật sự có sự biến hoát!

Anh ta có thể cảm nhận được một loại chấn động vô hình.

Loại chấn động này nhìn không tới cũng sờ không tới, nhưng lại có thể mơ hồ cảm nhận được.

Dù sao anh ta cũng là cổ võ giả Địa cấp trung kỳ, tinh khí thần cũng rất cô đọng, năng lực cảm ứng lớn mạnh hơn nhiều so với người bình thường.

Anh ta cẩn thận nắm bắt lấy phần chấn động này, chờ mong mà nhìn xem có thể thăm dò được một ít đặc điểm hay không.

Nhưng đáng tiếc là, ngoại trừ có thể cảm nhận được loại chấn động này ra, những cái khác, bất kể anh ta có cố gắng như thế nào, nhưng dường như cũng không có gì cả.

Điều đó làm anh ta thấy thất vọng.

Nhưng đồng thời, cũng càng mong chờ hơn…

Trận pháp này cường đại như vậy, sau khi lấy được nó, không phải sẽ mang đến sự trợ giúp càng lớn đối với

Định Thiên Tông hay sao?

Anh ta thậm chí còn suy nghĩ, dựa vào trận pháp này, có thể để Tào thị nhất mạch hoàn toàn độc đại ở Định Thiên Tông rồi hay không!

“Tào công tử, sao còn chưa ra nữa?” Trần Thiếu Sơn sắc mặt thận trọng hỏi.

Lời nói này khiến Tào Hiên tỉnh lại, sau đó sắc mặt đại biến.

“Bao lâu rồi?” Tào Hiên vội vàng hỏi.

“Còn lâu hơn so với những người lúc trước của tôi đi vào rồi!" Trần Thiếu Sơn nghiêm túc nói.

Tào Hiên có dự cảm không tốt.

Giống như Tào Cương suy nghĩ cẩn thận trận pháp đã bị sửa chữa, Tào Hiên bây giờ cũng nghĩ tới điểm này.

Đặc biệt là khi nhìn Tào Cương giấy dụa, sau đó lại ngừng công kích…

Anh ta biết, nếu chú Cương có một xíu khả năng trốn thoát, cũng sẽ không có khả năng dừng công kích lại!

“Trương Phàm, ra ngoài đây!” Tào Hiên trầm giọng hô.

Bây giờ chỉ có thể nói chuyện với Trương Phàm.

Chú Cương tuyệt đối không thể có chuyện gì được!

Tuy rằng Tào Cương chỉ là hộ pháp của anh ta, cho dù là cấp Thiên cấp, thân phận địa vị cũng không thể so với anh ta nhưng quan hệ của anh ta và Tào Cương vô cùng tốt.

Không nói đến hai người vốn là người một nhà, có quan hệ huyết thống, ở cạnh nhau đã lâu, tình cảm cũng rất sâu đậm.

Cho nên, anh ta nhất định phải cứu Tào Cương ral Nhất định phải!

Mà bây giờ, chỉ có thể hy vọng gặp được Trương Phàm.

Về phần trận pháp này… Đã thử đến mức độ như vậy rồi, đã có thể dùng từ không thể làm gì để hình dung.

Trương Phàm cũng nghe thấy giọng nói của Tào. Hiên. Từ bên này của hắn, kỳ thật cũng có thể nhìn thấy mấy người Tào Hiên.

Mê Huyễn trận có thể ngăn cách người bên ngoài quan sát trong sân.

Nhưng ở trong viện, lại có thể nhìn thấy rõ ràng mọi thứ ngoài viện.

“Tiên sinh!” Lữ Hoa nhìn về phía Trương Phàm, kỳ thật hắn ta không hy vọng Trương Phàm sẽ đi ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: “truyen aaZ.Z” để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK