Cục võ quản có sân bắn chuyên môn, còn không chỉ có một chỗ.
Có sân trong nhà, có sân ngoài trời.
Bên trong chủ yếu là bắn súng lục, bên ngoài là súng trường và súng bắn tỉa.
Hơn nữa bên này có vô cùng nhiều loại súng, có thể nói là được trang bị hết thảy các loại súng ống ở quốc nội, ở bên này cái gì cần có đều có.
Ngoài ra còn có một số loại súng ở nước ngoài.
Đây là vì để quen thuộc với những loại súng ống nước ngoài này, miễn cho lúc mấu chốt cần phải dùng…
Ở bên ngoài tác chiến, không phải phân thắng bại, đa số thời điểm đều là phân sống chết, bất kể làm nhiều bất luận chuẩn bị gì, chỉ cần có thể tăng cường tỷ lệ bảo mệnh, thì đều đáng giá.
“Lúc trước anh chưa từng sờ qua súng, chúng ta bắt đầu luyện tập từ bia mười mét.” Tần Kiến An đã hoàn thành thăng cấp tông sư, nghe nói Trương Phàm đã huấn luyện đến khối súng ống này, nên anh ta chủ động làm huấn luyện viên.
Nói xong, anh ta đưa cho Trương Phàm một khẩu súng lục cười nói: “Rất nhiều người cho rằng bắn súng là một việc rất đơn giản, chỉ cần trong tay có súng là có thể muốn làm gì thì làm, nhưng lại không biết để bắn súng một cách dễ dàng, trở thành một tay súng thiện xạ lại rất khó! Thử xem, đừng lo về viên đạn… Số lượng đạn anh luyện tập không giới hạn.”
Trương Phàm một bên gật đầu một bên nhận lấy súng lục, giơ tay bắn mấy phát về phía bia cách đó mười mét.
Tần Kiến An nhìn Trương Phàm bắn được số vòng lẻ tẻ, trên mặt nhiều hơn một phần ý cười: “Thế nào, tâm cũng không dễ trúng phải không?”
Nói thẳng ra, nhìn thấy phương diện này của Trương Phàm rốt cuộc cũng không còn yêu nghiệt nữa, trong lòng Tần Kiến An thật đúng là thở phào nhẹ nhõm, có loại cảm xúc thổn thức như Trương Phàm hắn cũng có một mặt bình thường.
Chỉ là, Tần Kiến An bên này vừa dứt lời, Trương Phàm lại giơ tay nổ súng bắn.
Mỗi một phát súng đều bắn vào trong bia mười điểm.
Nhìn thấy thành loại thành tích này, Tần Kiến An ngổn ngang: “Cung phụng Trương, anh xác định lúc trước chưa từng chơi qua súng sao?”
Trương Phàm trầm tư, lúc trước người bên cạnh Thiệu Vĩ cầm súng nhắm vào hắn, hắn cướp lại súng, nhưng không có nổ súng, đây không tính là chơi súng đúng chứ? Cho nên hắn nhẹ nhàng lắc đầu nói:
“Quan sát tốt đường đạn, không phải rất dễ dàng trúng hồng tâm sao?”
Tần Kiến An trong lúc nhất thời không biết nói gì cho phải, theo đó cầm một khẩu súng lục trên giá súng ống rồi nói:
“Khẩu súng này đã bị hư nòng tuyển, vòng ngắm đã có lệch, anh dùng khẩu súng này trúng hồng tâm cho tôi xem!”
Trương Phàm nhận lấy súng, đầu tiên là tuỳ ý bắn mấy phát súng, sau đó liên tục bóp cò, viên đạn nhất thời liên tục xuyên qua hồng tâm!
“Tấm bia lùi về phía sau năm mươi mét!” Tần Kiến An đột nhiên ra lệnh, sau đó nhìn về phía Trương Phàm.
Trương Phàm lần này lại giống như ngay cả nhìn cũng không nhìn, thay băng đạn rồi liên tục nổ súng, viên đạn vẫn như cũ từng viên đều trúng hồng tâm!
Tần Kiến An phát hiện, lúc Trương Phàm thay băng đạn, thủ pháp rất vụng, tuyệt đối là người mới.
Nhưng khi thay đến cái thứ ba, lại thuần thục khiến Tần Kiến An cũng cảm thấy rất nhanh.
“Đưa súng cho tôi!” Tần Kiến An muốn khẩu súng trong tay Trương Phàm nói: “Nhớ kỹ xem tôi tháo súng như thế nào!”
Nói xong, Tần Kiến An tốc độ cực nhanh tháo khẩu súng trong tay thành một đống linh kiện.
“Lắp lại!” Tần Kiến An nói với Trương Phàm.
Trương Phàm tiến lên, không ngờ một chút suy tư cũng không có, vô cùng lưu loát lắp ráp lại khẩu súng này.
Vẫn chưa thành thạo, sau khi lắp xong, hắn lại tháo nó ra và lắp lại.
Một lần hai lần ba lần…
Ba lần sau, tốc độ hắn tháo súng và lắp lại, đã khiến Tần Kiến An cảm thấy mặc cảm, giống như đắm chìm vào bên trong cả đời lão binh dùng súng ống!
“Anh thử lại súng ống khác xem!” Tần Kiến An có loại hưng phấn không nói nên lời còn có cả mất mát.
Hưng phấn chính là, trên cơ bản anh ta có thể chắc chắn Trương Phàm tuyệt đối có thiên phú trời sinh tự mang ở súng ống, mất mát chính là… Có cái gì mà Trương Phàm không biết sao?