Hải sản Phúc Nguyên tới đời ông ta kinh doanh phát đạt, ông ta là một nhân vật khôn khéo, có mối quan hệ rộng lớn phủ khắp Thanh Cảng.
Lúc trước Khổng Vân Huy cũng đã kể, trong lần đầu tiên cục võ quản nhúng tay vào thì đã có những ông trùm của các ngành khác cảnh cáo, chỉ là cục võ quản không quan tâm tới mà tôi.
Nực cười, bất kể ông to bà lớn cỡ nào ở đâu cũng không được can thiệp vào án của cục võ quản, đây là luật!
Đương nhiên, cũng không thể làm quá căng.
Dù sao cũng thuộc bên trên, làm căng quá sẽ khó coi, còn ảnh hưởng tới hợp tác đôi bên.
“Để một mình tôi vào!” Trương Phàm mỉm cười nói.
“Mời cung phụng Trương!” Phó Trường Thanh đích thân dẫn Trương Phàm tới phòng thẩm tra.
Bởi vì không có lệnh bắt chính thức mà chỉ là thẩm tra bình thường nên không thể thẩm tra Lưu Đại Phúc giống với phạm nhân, ngay cả nơi thẩm tra cũng phải lịch sự, không thể để có ý kiến.
Trương Phàm vào phòng thẩm tra.
Đám người Khổng Vân Hủy quan sát trong phòng giám sát.
Đặc biệt là Khổng Vân Huy và Quý Hải Phàm, bọn họ rất tò mò không biết Trương Phàm sẽ dùng cách gì để có thể khiến Lưu Đại Phúc nói thật.
“Lưu Đại Phúc!” Trương Phàm nhìn Lưu Đại Phúc bụng phệ, khẽ cười cười, sau đó quơ hai tay, theo hai tay vung vẩy, tinh thần lực ngưng kết giữa không trung thành một ấn ký rất đặc biệt.
Đương nhiên chỉ có hắn mới có thể thấy được, người khác không nhìn thấy.
Thật ra cũng vì tinh thần lực ở thời điểm hiện tại còn quá yếu, phải thông qua hai tay mới có thể hoàn thành.
Nếu tinh thần lực mạnh hơn một chút thì chỉ cần một suy nghĩ là có thể kết ấn giữa khoảng không!
Dưới điều khiển của Trương Phàm, ấn tinh thần hạ xuống, chui thẳng vào đầu Lưu Đại Phúc trong chớp mắt.
Sau đó, Trương Phàm lấy ra danh sách câu hỏi Khổng Vân Huy đã liệt kê trước, bắt đầu thẩm tra “Lưu Đại Phúc, tôi hỏi ông, ông đã thuê người ép hải sản Thanh Cảng của Vương Thành chuyển nhượng năm cửa hàng mặt tiền cho ông đúng không?”
“Đúng!” Lưu Đại Phúc lập tức đáp lời.
Trong phòng giám sát, đám người Khổng Vân Huy, Hạ Lan Sơn, Phó Trường Thành, Quý Hải Phàm đều kinh ngạc ngẩn người ra.
Xảy ra chuyện gì vậy?
Tại sao Trương Phàm chỉ vẩy tay một cái, Lưu Đại Phúc đã khai rồi?
Đây rốt cuộc là ma pháp gì?
“Có phải ông từng bắt cóc Vương Thành, và cả vợ con của ông ta!”
“Đúng!”
“Bắt cóc ở đâu? Thời gian địa điểm!”
“Người bắt cóc nhà Vương Thành giúp ông gồm những ai?”
“Liên quan tới vị cổ võ giả nào?”
“Bây giờ vị cổ võ giả ấy đang ở đâu?”
…
Hết câu hỏi này tới câu hỏi khác, Lưu Đại Phúc biết gì nói nấy!
Hạ Lan Sơn và Phó Trường Thanh dựa theo lời khai của Lưu Đại Phúc mà bắt đầu làm việc…
Lưu Đại Phúc có nói thật không, chỉ cần lần tìm manh mối theo lời của ông ta thì tất cả chân tướng sẽ rõ ràng.
Nửa giờ đồng hồ, chỉ nửa giờ đồng hồ.
Lưu Đã Phúc đã nói ra hết tất cả những lời không nên nói.
Thậm chí còn liên đới tới mấy án mạng…
Hóa ra trong quá trình phát triển của hải sản Phúc Nguyên, Lưu Đại Phúc đã dùng thủ đoạn bẩn thỉu đến vậy.
Có lẽ đây không phải trường hợp ngoại lệ!
Tư bản, vốn là trò chơi ăn thịt người trắng trợn.
“Cục trưởng Hạ, đội trưởng Phó, cần hỗ trợ không?” Trương Phàm ra khỏi phòng thẩm tra, hỏi.
“Không cần đâu!” Hạ Lan Sơn cũng khá kiêu ngạo, Trương Phàm đã giúp tới nước này mà bọn họ còn không làm được những hành động cụ thể, vậy sẽ khiến Khổng Vân Hủy nghĩ thế nào?
Khác nào nói bọn họ không thể đảm bảo an toàn cho Thanh Cảng?