Mục lục
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bởi vì Trương Phàm cứ thế tiến về phía họ.

“Trương Phàm, cậu muốn làm gì!” Trần lão gia tử run giọng hỏi.

Không còn cách nào khác, Trương Thiếu Sơn không dám nói gì nữa.

Với tư cách là người phát ngôn của Trần gia, Trần lão gia tử lúc này nhất định phải đứng ra.

Dù trong lòng của ông ta cũng không chắc chắn, cũng sợ hãi, nhưng ông ta không có lựa chọn nào khác.

“Trần gia các người hết lần này đến lần khác gây phiền phức cho tôi, còn hỏi tôi muốn làm gì à?” Trương Phàm lạnh lùng như băng, hắn định dạy cho người của Trần gia một bài học sâu sắc.

Để một lần khiến Trần gia triệt để không dám có bất kỳ ý đồ nào nữa...

Hoặc là, để Trần gia mất đi địa vị hiện tại.

Hắn tin rằng, một khi Trần gia suy sụp thì ở Nam Tuyền, hay thậm chí toàn bộ Lư Châu, chắc chắn sẽ có rất nhiều người không thể chờ đợi muốn đạp lên mấy bước.

Bởi vì nhìn phong cách hành sự của Trần gia, ai cũng đều biết kẻ thù ngấm ngầm của Trần gia tuyệt đối không phải ít.

“Trương Phàm, tôi khuyên cậu đừng gây rối!” Trần lão gia tử đột nhiên cao giọng hô:

“Võ quản cục, các người còn muốn tiếp tục xem kịch đến khi nào? Tôi muốn tố cáo các người không làm tròn trách nhiệm! Sinh mệnh của chúng tôi hiện đang bị đe dọa nghiêm trọng!”

Trương Phàm dừng lại một chút.

Võ quản cục?

Ngay sau đó, vài chiếc xe lao đến.

Một đám người mặc võ phục, trên người còn tỏa ra khí tức cổ võ, thần sắc lạnh lùng bước xuống xe.

Tiếp theo đó, từ trên một chiếc xe, vài người mặc thường phục bước xuống.

Một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi dẫn đầu, trầm giọng nói: “Ông Trần cứ nói đùa, chúng tôi vừa nhận được tin tức đã lập tức chạy đến đây. Làm gì có chuyện không làm tròn trách nhiệm chứ?”

“Đội trưởng Tần, tôi xin lỗi, tôi sai rồi. Tôi đến đây để trình báo, Trương Phàm uy hiếp tính mạng của tôi và cả gia đình tôi!” Trần lão gia tử thở phào nhẹ nhõm, thái độ cũng hòa hoãn hơn.

Võ quản cục đã đến, dù thế nào đi nữa, ít nhất từ bây giờ thì họ cũng tạm thời an toàn rồi.

“Ông Trần cứ yên tâm, không ai dám vô cớ làm hại bất cứ ai hết!” Tần Kiến An trịnh trọng nói, sau đó đi thẳng tới chỗ Trương Phàm.

Về phần Trương Kỳ Phong, hắn vốn định bắt Trương Phàm.

Nhưng nhìn thấy người của Võ quản cục xuất hiện, hắn đành phải gạt bỏ ý định này, ít nhất hiện tại không thể động thủ.

Dù hắn là cao thủ Thiên cấp, cũng không dám ở bên ngoài đối đầu với Võ quản cục!

Cho dù sau lưng hắn là Trương gia cũng không được.

“Cậu tên là Trương Phàm?” Tần Kiến An đi tới bên cạnh Trương Phàm.

“Tôi tên là Trương Phàm!” Trương Phàm gật đầu, thu khí chất vào.

Hắn muốn cân nhắc thái độ của Tần Kiến An trước.

“Tôi là Tần Kiến An, đội trưởng đội chấp pháp của Võ quản cục Lư Châu!” Tần Kiến An đưa tay ra, giới thiệu bản thân.

Trương Phàm cũng đưa tay ra bắt tay Tần Kiến An: “Đội trưởng Tần, xin chào!”

“Trương Phàm, anh là cổ võ giả phải không?” Tần Kiến An hỏi.

“Đúng vậy!” Trương Phàm gật đầu, tu tiên giả không thể giải thích được, dù sao chỉ cần kẻ mạnh trong nhận thức của họ đều là cổ võ giả, vậy thì hắn cũng sẽ theo số đông thôi.

“Anh cần phải đăng ký với Võ quản cục một chút! Cổ võ giả không đăng ký là thuộc về hắc hộ…” Tần Kiến An nghiêm túc nói.

“Đội trưởng Tần, không phải đâu, gần đây tôi có một chút cơ duyên mới đột nhiên trở thành cổ võ giả! Cho nên đối với những quy định này tôi không hiểu nhiều lắm.” Trương Phàm nhìn thấy Tần Kiến An có thái độ rất bình tĩnh, thái độ của hắn cũng lập tức khiêm tốn hơn.

Hắn vốn dĩ là người như vậy, ăn mềm không ăn cứng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK