“Cạc cạc cạc…” Đột nhiên có tiếng như vịt kêu vang lên: “Đúng là Thiên đường có lối không đi, Địa ngục không cửa tự đâm đầu vào! Chúng mày đều đáng chết!”
“Ai? Giả thần giả quỷ, cút ra đây!” Bành Giang Hoa nhìn chằm về hướng phát ra âm thanh, chĩa họng súng về đó.
“Muốn chết sớm thế à?” Một bóng người đi ra, nhìn chằm chằm đám người Trương Phàm.
Nhìn tướng mạo của người nọ, thế mà lại giống trưởng thôn Phú Thái sáu bảy phần, chắc là người thân của trưởng thôn Phú Thái.
Chỉ là trên người người này nồng nặc mùi máu tanh, ngoài miệng còn dính đầy máu tươi, cùng với con mắt đỏ ngầu của hắn trông càng quái dị.
“Huyết Ma!” Quý Hải Phàm đột nhiên thốt lên.
“Không ngờ còn có một kẻ có hiểu biết!” Bóng người cười khà khà.
Trương Phàm nhìn Quý Hải Phàm với ánh mắt khó hiểu.
Bành Giang Hoa và Lữ Hoa cũng vô cùng nghi hoặc, không biết Huyết Ma mà Quý Hải Phàm nói rốt cuộc là thứ gì.
“Huyết Ma là để gọi những Cổ Võ Giả tu luyện bằng một loại phương pháp cực kỳ ác độc là hút máu người! Từng dấy lên cuồng phong trong giới giang hồ, cực kỳ nguy hiểm!”
“Cổ Võ Giả tu luyện theo cách thức này chỉ cần có đủ máu và tài nguyên thì tốc độ tiến bộ cực kỳ nhanh!”
“Cơ mà mấy chục năm trước đã bị cục võ quản liên thủ với toàn bộ giới giang hồ tiêu diệt! Nhưng xem ra vẫn còn cá lọt lưới!”
Trên mặt Quý Hải Phàm hiện lên sát ý, thậm chí không hề có chút che giấu.
Trương Phàm vỡ lẽ!
Hóa ra là ma công!
Hút máu tươi để tiến bộ…
Cũng không có gì phải bất ngờ, trong giới tu tiên, những kẻ tu luyện ma công kia còn khát máu hơn tên này, thậm chí còn dùng tới trái tim của đồng nam đồng nữ để tu luyện.
Nhưng dù là ma công nào, một khi xuất hiện thì kiểu gì cũng dấy lên gió tanh mưa máu.
Về người tu luyện ma công này, Trương Phàm cho rằng phải diệt trừ, quyết không thể nương tay.
Nhưng không ngờ trên Trái đất cũng có thứ giống ma công…
Đột nhiên Trương Phàm kinh hãi!
Huyết Ma hút máu tươi để tu luyện, không lẽ Thiệu Vĩ và Trình Dũng bị hút khô rồi?
Phải biết rằng, khi đặt máu tươi của người bình thường với máu tươi của Cổ Võ Giả lên bàn cân, hiển nhiên là máu tươi của Cổ Võ Giả được ưa thích hơn.
Vậy nên Thiệu Vĩ và Trình Dũng… E rằng lành ít dữ nhiều thật rồi.
“Mày biết quá nhiều rồi! Máu tươi của chúng mày có vị rất ngon! Đừng hòng chạy, ngoan ngoãn làm bữa ăn của tao đi!” Huyết Ma cười ha ha, đột nhiên hóa thành tàn ảnh bay thẳng tới trước mặt Bành Giang Hoa đi đầu.
“Làm càn!”
Trương Phàm đang định ra tay thì lại thấy Quý Hải Phàm xông tới.
Đây là đại cao thủ tông sư hậu kỳ đấy!
Chỉ trong chớp mắt, ông đã lao tới trước Huyết Ma, sau đó bổ thẳng một phát lên ót Huyết Ma.
Huyết Ma chưa kịp có cơ hội ho he đã ngã huỵch xuống!
Sau đó, bóng người Quý Hải Phàm lại lóe lên, vượt qua bãi xe, xông thẳng vào trong, chẳng mấy chốc có tiếng giao tranh kịch liệt vang ra…
Trương Phàm bước tới đạp lên đan điền của Huyết Ma đã bị Quý Hải Phàm đánh hôn mê, phóng thích chân nguyên, đánh vỡ đan điền của gã, sau đó bóng người cũng lóe lên, xông vào bên trong.
Quý Hải Phàm mạnh như vậy mà bên trong có người đánh lại được ông? Chuyện này quá khó tin!
Chẳng qua, khi hắn vượt qua bãi xe vào sâu trong cùng thì thấy Quý Hải Phàm đang ở trong một căn phòng, chân dẫm lên một lão già độ năm mươi tuổi toát ra khí tức hung bạo khát máu.
Sau đó cũng giống như hắn vừa mới phá nát đan điền của Huyết Ma trẻ tuổi kia, Quý Hải Phàm cũng kích phát nội lực, phá nát đan điền của lão Huyết Ma này.