Lại nhận được lời hứa của Trương Phàm, Chúc Tỉnh Tỉnh rất vui vẻ.
Nhưng ngoài sự vui vẻ ra, cô kỳ thật cũng có chút buồn bực.
Tuy rằng bây giờ cô không tận mắt nhìn Trương Phàm lựa nguyên thạch phỉ thuý tỷ lệ phần trăm ra phỉ thuý rốt cuộc là bao nhiêu, nhưng dựa theo suy đoán của cô, cho dù không đến một trăm phần trăm, thì chắc chản cũng là năm mươi phần trăm trở lên!
Đây là khái niệm gì chứ?
Nếu như Trương Phàm có thể toàn lực trợ giúp châu báu Chúc thị, thì trong cái nghề phỉ thuý này, Chúc Tỉnh Tinh nắm chắc sẽ quét ngang bất cứ đối thủ cạnh tranh nào trong cả nước.
Đáng tiếc, Trương Phàm vô cùng kiên trì với phỉ thuý, có thể nói là vắt chày ra nước, khiến cô thật sự rất bất đắc dĩ.
Đồng thời cô cũng tò mò, tò mò Trương Phàm kiếm nhiều phỉ thuý như vậy rốt cuộc để làm cái gì chứ?
Chỉ là tự mình thưởng thức thôi sao?
Thưởng thức, thì cũng không cần nhiều phỉ thuý như vậy chứ?
Đáng tiếc, những vấn đề này cô không nhận được đáp án nào, chỉ có thể chậm rãi thăm dò, chậm rãi giải thích sự nghi hoặc.
“Trương tiền sinh, anh cứ bận trước đi!" Chúc Tỉnh Tinh thấy Thạch Chí Kiên tới, biết Trương Phàm bận, cô lập tức cáo từ.
Chúc Tinh Tỉnh rời đi, Thạch Chí Kiên lập tức lại gần: “Trương tiên sinh, vị này chính là sư thúc Ngụy Thành Vân của tôi! Sư thúc, vị này chính là Trương Phàm, Trương tiên sinh, Trương thần y đã cứu mạng con!”
“Thánh Võ tông Nguy Thành Vân, bái kiến Trương thần y!" Nguy Thành Vân nhìn qua chừng bốn mươi tuổi, dáng người khôi ngô, chỉ là nhìn có vẻ ốm yếu, sắc mặt cũng có vẻ cực kỳ tái nhợt.
“Vào đi!" Trương Phàm thản nhiên nói.
Thạch Chí Kiên đỡ Ngụy Thành Vân bước vào sân, nhất thời hai người đều sợ đến ngây người.
Hai người bọn họ đều là cổ võ giả, vô cùng mẫn cảm với linh khí, nếu so sánh linh khí trong viện với bên ngoài, thì quả thực giống như sự khác biệt giữa trời với đất…
Trong lòng Ngụy Thành Vân bởi vì Trương Phàm còn quá trẻ mà sinh ra không tín nhiệm, thì lúc này cũng nhất thời tan thành mây khói!
Tuy rằng không biết vì sao Trương Phàm lại có thể làm cho linh khí ở đây nông đậm như thế.
Nhưng hướng về phần thiết lập linh khí nông đậm này, ông ta cũng không dám để cho bất luận kẻ nào có bất cứ khinh thường gì.
“Quy củ của tôi anh nói trước chưa?” Trương Phàm nhìn Thạch Chí Kiên thản nhiên hỏi.
“Thạch sư điệt đã nói với tôi rồi! Cũng đã xin chỉ thị của tông môn! Trương thần y, nếu như cậu có thể chữa khỏi chứng bệnh của tôi, tôi nguyện ý dâng lên một viên Thánh Võ đan.” Nguy Thành Vân nói.
“Một viên Thánh Võ đan… Không thể đổi thành vật liệu Thánh Võ đan hoặc là hạt giống sao?” Trương Phàm nhíu mày.
Thành phẩm Thánh Võ đan đối với hắn hiện giờ quả thật rất hữu dụng.
Dù sao, cho dù có phỉ thuý, ở Linh Tuyền bên kia bố trí Tụ Linh trận, cũng cần thời gian để lắng đọng thì mới có thể sử dụng.
Mà Thánh Võ đan, lấy ra là có thể dùng.
Xem ra Thánh Võ đan tốt hơn.
Nhưng Trương Phàm nhìn vào tương lai lâu dài hơn.
Vật liệu của Thánh Võ đan đều rất phi phàm, nếu như có thể đạt được những linh tài hoặc là hạt giống này… Những thứ này hắn năm chắc là sẽ luyện chế ra được đan dược cao cấp hơn cả Thánh Võ đan.
Như vậy mới có thể có tỷ lệ sử dụng cao hơn. “Cái đó…” Trên mặt Ngụy Thành Vân tràn đầy xấu hổ.
Được rồi, Thánh Võ tông rất lo lắng sau khi đưa linh tài hoặc là hạt giống cho Trương Phàm, Thánh Võ đan sẽ chảy ra ngoài, dù sao một người không cần Thánh Võ đan, chỉ cần linh tài hoặc là hạt giống linh tài, thật sự không thể không khiến người khác suy nghĩ nhiều.
“Được rồi được rồi!" Trương Phàm xem như là nhìn ra, Thánh Võ tông tình nguyện cho hắn Thánh Võ đan cũng không muốn cho hắn linh tài cùng với hạt giống linh tài.
Nếu đã như vậy, vậy cũng chỉ có thể lấy Thánh Võ đan thôi.
Về phần nói không trị liệu cho Ngụy Thành Vân nữa… Điều này sao có thể chứ.
Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp nha!
Làm sao có thể có tư tưởng không trị liệu cho người ta chứ! Quá không chuyên nghiệp, quá vô đạo đức rồi!