- Bánh bao nhỏ: Vâng ạ, con sẽ qua thư phòng ngồi đợi vương phi tỉnh dậy, không làm phiền vương phi nghỉ ngơi đâu! (bước đi nhẹ nhàng)
- Đằng Cảnh: (đứng đờ ra không nói nên lời)
- A Tịnh: Vương gia có cần thuộc hạ mang thái tử về cung không?
- Đằng Cảnh: Một khi thằng nhóc đó muốn làm gì thì phải làm cho bằng được, bây giờ cứ trông chừng Minh nhi! A Tú đâu rồi?
- A Tịnh: A Tú chăm sóc tiểu Trúc đang bị thương, vương gia có việc gì cứ phân phó cho thuộc hạ!
- Đằng Cảnh: Công việc cũng không có gì, ngươi vô thư phòng ngồi chơi với Minh nhi, nó muốn làm gì cũng được nhưng đừng cho động vào bàn của ta!
- A Tịnh: Thuộc hạ đã rõ thưa vương gia! (cuối người rời đi)
Lúc này người đàn ông của chúng ta vô cùng mệt mõi, mà cũng đúng cả quãng thời gian dài tìm vợ mới gặp lại Lam Ninh một xíu mà hết hoàng hậu đến bánh bao nhỏ đến không biết còn ai đến nữa không.
- Tiểu Phấn: Thưa vương gia, ngoài cổng có chủ soái Hỏa lan quốc cầu kiến!
Không ngờ đến nhanh thật mà lại là một người không đội trời chung với Đằng Cảnh.
- Đằng Cảnh: Được nhưng sao là ngươi vào bẩm báo những binh lính canh gác đâu?
- Tiểu Phấn: Thưa vương gia, những người đó làm việc thất trách bị A Tịnh phạt đi chẻ củi, gánh nước, tắm cho ngựa rồi thay vào đó một đội khác, không có A Tịnh ở đó mà họ lại sợ vương gia nên nô tỳ vào báo thay ạ!
- Đằng Cảnh: Cũng được, ngươi ở đây trông chừng không để bất kể ai đến gần! (rời đi)
- Tiểu Phấn: Nô tỳ cung tiễn vương gia!
Tại phòng tiếp khách của vương phủ không khí bị khuấy động bởi những vị khách không mời mà đến.
- Bạch Lâm: Thuộc hạ thắc mắc sao người không để sáng mốt thượng triều sẽ gặp vương gai mà bắt buộc phải ngay bây giờ!
- Kỵ Danh: Ta muốn gặp A Mây!
- Bạch Lâm: A Mây sao lại ở vương phủ được?
- Kỵ Danh: Chẳng phải lúc trước ngươi tra thông tin của A Mây không có sao?
- Bạch Lâm: Vâng đúng rồi ạ!
- Kỵ Danh: Dù ngươi có tìm kiếm khắp cái Hỏa lan quốc cũng không có bất kỳ thông tin gì vì A Mây là người Du quốc!
- Bạch Lâm: Vậy chẳng lẽ A Mây là nội gián mà Đằng Cảnh đặt bên người để giám sát!
- Kỵ Danh: Có lẽ là có mà cũng có lẽ là không!
- Bạch Lâm: Thuộc hạ ngu dốt không hiểu lời chủ soái nói!
- Đằng Cảnh: Đến nhà người khác lại đi nói xấu chủ nhà không hay đâu, chủ soái!
- Kỵ Danh: À là ta lỡ lời, không biết chủ nhà cũng có sở thích nghe lén người khác nói chuyện! (thái độ khinh bỉ)
- Đằng Cảnh: Ta không có thời gian để ngồi đây nói chuyện phiếm với chủ soái, có chuyện gì mà ngươi muốn gặp ta?
- Kỵ Danh: Ta muốn đưa A Mây về!
Đằng Cảnh nhớ lại chuyện tiểu Trúc kể lại Lam Ninh ở trong doanh trại Hỏa lan quốc lấy tên là A Mây. Công nhận ông chủ soái này gan lớn thật đòi “bưng” vương phi của Đằng Cảnh về.
- Đằng Cảnh: A Tú?
- A Tú: Vương gia có gì căn dặn!
- Đằng Cảnh: Rót trà! Sao ngươi nghĩ A Mây gì đó lại ở trong phủ của ta!
- Kỵ Danh: Ta thu thập nhiều chứng cứ chứng minh A Mây ở trong phủ của ngươi!
- Đằng Cảnh: Phủ ta có ai tên là A Mây không?
- A Tú: Bẩm vương gia, không có ai tên đó hết ạ!
- Kỵ Danh: Nói dối, sao lại có chuyện trùng hợp như thế đến Du quốc thì A Mây biến mất chắc chắn là ở vương phủ này!
- Đằng Cảnh: Ngươi đang trong vương phủ ta mà còn dám lớn tiếng tỏ ý khinh thường, A Tú tiến khách!
- Kỵ Danh: Khoan, ta có thể thương lượng với ngươi!
- Đằng Cảnh: Thương lượng???
- Kỵ Danh: Nếu ngươi giao A Mây ra đây, từ đây về sau Hỏa lan quốc không bao giờ đem quân đánh vào biên giới Du quốc nữa!
- Đằng Cảnh: Đem quân đánh vào Du quốc, ngươi có khả năng đó sao!
- Suy nghĩ A Tú: Ha đúng là vương gia nói ra câu nào cũng y như dao cứa vào tim người ta!
- Kỵ Danh: Ngươi biết việc thông thương hàng hóa đối với Du quốc có lợi không hại, các thương nhân của Du quốc được đảm bảo an toàn tính mạng, không phải tốt sao!
- Đằng Cảnh: Quả thật rất có lợi cho Du quốc nhưng người mà ngài muốn tìm không có ở phủ ta!
- Tiểu Phấn: Bẩm vương gia nô tỳ có chuyện cần bẩm báo!
Sau đó tiểu Phấn ghé sát tai vương gia nói nhỏ, sắc mặt người này cũng biểu cảm theo lời nói của tiểu Phấn khiến người ngoài cũng vô cùng hoài nghi lẫn tò mò.
- Tiểu Trúc: Tưởng đâu tránh được vương gia qua thâm Lam Ninh tỷ tỷ, ai ngờ đi không cẩn thận té vào vũng bùn còn để tỷ tỷ thay quần áo, mắc cỡ quá!
- Lam Ninh: Mắc cỡ gì chỉ có thay lớp áo ngoài, ta có thấy gì đâu!
- Tiểu Trúc: Không sợ tỷ thấy, ai đời để chủ thay đồ cho nô tỳ!
- Lam Ninh: Ngốc quá, muội là muội muội đáng yêu của ta nô tỳ gì ở đây, thân thể không khỏe còn chạylung tung làm gì!
- Tiểu Trúc: Hí hí, muội nhớ tỷ!
- Lam Ninh: Thiệt ta cảm kích lắm nhưng mà muội không có đi phá phách là ta vui rồi!