- Đằng Cảnh: Ừm ta đã hơi vội, nàng có yêu cầu gì sao?
- Lam Ninh: Ta mới làm ra một vài loại thuốc trong đó có thuốc bôi lên người dùng chống mũi với côn trùng, ngoài ra còn có thuốc trị sốt rét đi rừng âm u, nước tù nước động nên những thứ này rất cần thiết, Cận Nhị sẽ phát cho mọi người cả binh lính lẫn cả những người dân đi đường.
- Đằng Cảnh: Đa tạ nàng đã quan tâm và chuẩn bị chu đáo!
- Lam Ninh: Không có gì, ta san sẻ giúp một phần công việc của vương gia! Lần này đi không biết trước tình huống, nó khác hoàn toàn với vương gia khi ra chiến trường, nếu có tình huống bất trắc, vương gia hãy bảo toàn tính mạng mọi người là trên hết!
- Đằng Cảnh: Ừm!
Những người đứng gần đó nghe lời vương phi dặn vương gia giống như người vợ nhắc chồng cẩn thận khi lên chiến trường, dù thắng hay thua chỉ cần còn mạng trở về là còn tất cả.
- Lam Ninh: Khi nào vương gia hành động?
- Đằng Cảnh: Sẽ đi vào tối mai vì thời gian bọn chúng hoạt động chủ yếu vào buổi tối, bọn chúng hành tung thần bí nên khi ta đi hoàng cung cũng khó bề an toàn nếu có chuyện gì xảy ra thì nàng hãy chạy đến khu trồng dược!
- Lam Ninh: Ừm, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu! Phu quân yên tâm!
- Đằng Cảnh: Phu nhân nghỉ ngơi đi!
Lúc này Lam Ninh không bướng hay có ý chọc ghẹo vương gia vì vương phi cảm nhận được sự lo lắng của vương gia vì thế nên Lam Ninh dỗ dành nhưng dự cảm của Lam Ninh lần này không có gì, trong lòng cô khoảng 90% thì việc đi lần này khó bắt được thông tin gì chỉ là Lam Ninh muốn nhờ vương gia làm kinh động đến bọn chúng để bọn chúng rời kinh thành đi đến một nơi khác, trả lại bình yên cho người dân Du quốc còn nếu may mắn thì có được thông tin gì làm tiền đề để diệt trừ hậu hoạn sau này.
- Cận Nhị: Báo vương phi, thuốc đã chuẩn bị đầy đủ đến sáng mai sẽ phân phác cho mọi người!
- Lam Ninh: Được, ngươi về nghỉ đi!
- Cận Nhị: Vâng ạ, có bất cứ chuyện gì xin vương phi cứ phân phó!
- A Tú: (đang ăn bánh trên nóc nhà) Ta thấy vương phi càng ngày càng có khí thế của một nữ chủ nhân vương phủ!
- Tiểu Trúc: Đúng đúng trông vô cùng oai, oai lắm luôn! (ánh mắt sáng rỡ) Không biết đến bao giờ vương phi sẽ đứng lên thay thế vương gia, ha ha!
- A Tú: Bé bé cái miệng lại, vương gia mà nghe được là đời ngươi tiêu tùng!
- Tiểu Trúc: Ta thấy gương mặt ngài ấy đang vô cùng phấn khởi kia kìa, ta nghe hoàng hậu nói vương gia sẽ lấy cả vương phu này làm sính lễ luôn đấy!!!
- A Tú: Oa không ngờ luôn!
- Tiểu Trúc: Vậy ngươi biết nên theo ai rồi chứ!
- A Tú: Tất nhiên là vương phi muôn năm!
Hai cái đứa trẻ này chưa gì hết đã đòi đá vương gia xuống ghế dù gì người cũng là đại vương gia oai phong lẫm liệt, khí thế hơn người hoàng thượng cũng phải kiêng dè mấy phần, dù cho vương gia có dâng hai tay cả vương phủ này, cả bản thân dang cho vương phi thì vương phi cũng không thèm.
Đến sáng hôm sau mọi người chuẩn bị lên đường vì tránh hoảng sợ, kinh động đến mọi người nên giả làm một đội quân đi tuần tra như mọi ngày đến bìa rừng thì tập hợp với các thợ săn. Họ bắt đầu chuyến đi, phía bên ngoài vẫn như bình thường nơi này mọi người vẫn thường ra vào thỉnh thoảng vương gia vẫn ra đây tập luyện vì cây trong cung đã bị Đằng Cảnh làm không còn cành nào, mọi người tiến sâu vào trong.
Lam Ninh ở phủ điều hành mọi công việc lớn nho dưới sự giúp đỡ của tiểu Phấn, tiểu Trúc và A Tú còn chuyện trên triều sẽ do quốc sư Bảo Thạch đảm nhận.
“Sao ông đổ mồ hôi nhiều thế?”
“Ông...ông không thấy quốc sư đang đưa ánh mắt lạnh nhìn vào bản phong thần mà ngài ấy sắp bẩm báo với hoàng thượng sao”
“Ờ...ờ ta thấy hình bóng vương gia đâu đây, đáng sợ quá!”
Bình thường Lam Ninh chỉ quanh quẩn ở khu trông dược hoặc ở nhà bếp vì ở chỗ nào cần thiết với bản thân mình thôi nhưng hôm nay Lam Ninh lại chạy khắp cả vương phủ từ khu huấn luyện đến cả việc giải quyết một số công việc trong phạm vi bản thân còn các công việc còn lại phải chờ Bảo Thạch về để cùng xử lý.
“Huynh nghe không hôm nay vương phi cùng tiểu Phấn đại tỷ đến tập luyện với chúng ta đấy”
“Ta đang ngồi hóng nè!”
- Tiểu Phấn: Mọi người hôm nay vương gia đi xử lý công vụ, nên việc đảm nhận giám sát tập luyện!
- Mọi người: Vâng ạ, xin vương phi chỉ giáo!!! (hô to)
Sau khi mọi người khởi động đầy đủ thì bắt đầu vào quy trình luyện tập khắc nghiệt chuẩn quân đội, cuộc sống không màu hường mà mọi người đã trông đợi. Tập xong ai nấy đều thở không ra hơi nhưng vẫn chưa xong sau bày tập đến tập yoga, bây giờ nhìn cả trường tập huấn mọi người đều đứng với mọi tư thế vô cùng lạ nhưng cũng vô cùng khác biệt trước giờ chưa có.
- Lam Ninh: Tập cái này giúp mọi người tập trung, thả lỏng tinh thần, duy trì nhịp thở, giúp mọi người có một tinh thần thoải mái đến tối sẽ có một giấc ngủ ngon và sâu!
- Tiểu Phấn: Rồi đổi tư thế!
- Trưởng ma ma: Tâm trạng người đang rất vui ạ?
- Hoàng thái hậu: Đúng thế, nhìn vương phi bé nhỏ của ta oai phong lẫm liệt y như ta hồi trẻ!
- Trưởng ma ma: Nhưng thần nhớ hồi trẻ người sợ máu lắm, người thấy máu là sẽ xĩu!
- Hoàng thái hậu: Ừm, ta nhớ nhầm! (ngượng ngùng)
Sau khi tập luyện xong, vương phi qua phòng dược cùng Cận Nhị tiếp tục bào chế thuốc rồi bàn giao thuốc cho thái y. Cả một ngày trời cũng xong, sau khi về phòng tắm rửa đang ngồi dùng bữa thì một bức thư gửi đến bên ngoài điền là gửi cho vương phi.
- Lam Ninh: Ta từ khi đến đây chỉ quen biết người trong cung và trong phủ, không quen biết ai bên ngoài chẳng lẽ là bà bà!
- Tiểu Phấn: Nô tỳ cũng không rõ ạ chỉ nhận được từ binh lính!
Lam Ninh đang vô cùng vui vẻ mở lá thư ra đọc thì tâm trạng liền thay đổi.
- Tiểu Trúc: Sao thế ạ?
- Tiểu Phấn: Có chuyện gì sao vương phi?
- Lam Ninh: Các muội đọc đi!
“Thân gửi vương phi, trong thiên hạ này người biết về người rất ít ngay cả người được diện kiến vương phi lại càng ít vì đại vương gia rất quý trọng và yêu thương người! Nhưng đến thời điểm hiện tại vương gia vẫn chưa lập người thành chủ nhân vương phủ là vì lý do gì? Trên thế gian này nữ nhân muốn trở thành vương phi hay thậm chí là thê thiếp là vô số và ta là một trong số đó và vị trí ta muốn là trở thành chính phi!
So với những nữ nhân khác ta đã gặp vương gia nhiều lần, cùng dùng bữa ngắm đèn trong lễ hội và ta cũng cảm nhận được vương gia cũng có tình cảm với ta!”
- Tiểu Trúc: Đúng là không biết trời cao, đất dày!
- Tiểu Phấn: Xin vương phi bớt giận!
- Lam Ninh: Ta không sao, chỉ là suy nghĩ một người lạnh lùng cao ngạo thế mà cũng từng có nữ nhân theo à!!!
- Tiểu Trúc: Để nô tỳ đi cho cô ta vài chục nhát dao, cạo trọc đầu, bỏ vào lồng heo thả trôi sông!
- Lam Ninh: Tiểu Trúc bình tĩnh, không biết làm hại đến người khác!
- Tiểu Trúc: Nhưng mà cô ta vô sĩ thế mà!
- Lam Ninh: Bây giờ tình thế bất ổn, bức thư này chờ đến khi vương gia đi mới được gửi đến, e rằng có vấn đề!
- Tiểu Phấn: Vâng,vương gia không phải người trăng hoa ông bướm đâu ạ!
- Tiểu Trúc: Nhưng nếu vương gia có thật thì sao ạ?
- Lam Ninh: Ta cũng muốn xem thử gu của vương gia như thế nào!
Bên ngoài cổng thành một đoàn xe ngựa và người nối tiếp nhau đi vô cùng trang trọng, đều làm mọi người chú ý.
- Kỵ Danh: Đã rất lâu rồi mới trở lại đây, ta vô cùng nhớ Lam Ninh!