- Tiểu Trúc: Tỷ tỷ nhìn dáng vẻ ấy rất quen thuộc!
- Tiểu Phấn: Giống với vương phi đúng không?
- Tiểu Trúc: Vâng ạ!
- Tiểu Phấn: Từ đầu vương phi có ấn tượng về người đó rất nhiều!
- A Tịnh: (bất thình lình xuất hiện) Khi tập luyện hắn là một người trầm tính ít nói nhưng lại rất siêng năng ham học hỏi!
- Tiểu Trúc: Vậy giống huynh ấy, lầm lì xì ra khói!
- Tiểu Phấn: (mỉm cười)
Suốt ngày A Tịnh luôn trở thành trò cười cho hai tỷ muội nhà này nhưng sao dạo này mỗi lần tiểu Phấn cười thì A Tịnh đề nhìn rất lâu. Chẳng lẽ là có thêm một bôn hoa hòe đang chớm nở trong vương phủ sao. Nhìn qua nhìn lại sao không thấy A Tú đâu nhỉ?
- A Hoang: Thưa vương gia, hoàng hậu nghe tin vương phi bị mũi tên bắn trúng vội chạy qua đây, thuộc hạ không cản lại được!
- Hoàng hậu: Các ngươi làm sao thế hả, vương phi bị thương thế kia mà còn đứng trơ ra thế hả!
- Đằng Cảnh: Hoàng...
- Hoàng hậu: Hoàng cái gì mà hoàng, đệ cũng có mặt ở đây sao không lại xem vương phi thế nào, đệ làm phu quân kiểu gì vậy hả!
Hoàng hậu mắng một trận rồi chạy lại chỗ Lam Ninh, còn cái người luôn núp trong gốc cây là hoàng thái hậu cùng trưởng ma ma. Vì muốn đến xem cuộc thi diễn ra thế nào và một phần muốn ngắm vương phi vì lúc sáng những nô tỳ đi ngang nói hôm nay vương phi trông rất xinh.
- Trưởng ma ma: Người có cần qua đó không ạ!
- Hoàng thái hậu: Tốt nhất nên đứng đây thôi!
- Trưởng ma ma: Vâng ạ!
- Lam Ninh: Hoàng hậu tỷ tỷ, Lam Ninh không sao cả!
- Hoàng hậu: Cái gì mà không sao, máu chảy như thế này mà nói không sao!
- Lam Ninh: Cái này là giả ạ!
- Hoàng hậu: Giả, giả là sao?
- Lam Ninh: Phần thi cuối là xử lý tình huống nên muội cố tạo ra một tình huống này để xem phần ứng xử ạ!
- Hoàng hậu: Vậy máu này!
- Lam Ninh: Là giả ạ!
- Cận Nhị: Là giả ạ, giả thật ạ!
- Lam Ninh: Là giả rồi sao còn là thật! (đưa tay lên sờ vào vai Cận Nhị)
- Cận Nhị: Vương phi làm thuộc hạ sợ quá! Người làm như thật ạ, nhìn vào cả vết thương cũng giống y như là thật!
- Hoàng hậu: Vậy xâu chuỗi lại chỉ là giả thôi sao! Vậy lúc nãy ta lỡ mắng...
Lúc này mọi người mới nhìn qua Đằng Cảnh, thanh niên đứng một gốc tại một cái xó xỉnh nào đó không một ai ngó ngàng tới. Lúc nãy người ta cũng lộn ruột, giận dữ còn hơn cả hoàng hậu. Bỗng Đằng Cảnh đi thật nhanh đến chỗ Lam Ninh gương mặt vô cùng uất hận.
- Đằng Cảnh: Vương phi ta vừa bị mắng! (đang nhõng nhẽo sao)
Cả khung cảnh im lặng trong hơn nửa canh giờ, ai đang đứng chỗ nào đứng ngay chỗ ấy chỉ khi con gà trống gáy “ò ó o”, mọi người mới choàng tỉnh.
- Tiểu Trúc: Tỷ tán muội một cái đi!
- A Tịnh: Tiểu Phấn, cũng tán ta một cái đi!
- Tiểu Phấn: Vương gia vừa làm nũng với vương phi sao!
- Đằng Khương Phong: Ngạc nhiên thật, ngạc nhiên thật!
- Phỉ Lan: Vâng ngạc nhiên thật!
- Đằng Khương Phong: Ta cũng muốn làm nũng!
- Bảo Thạch: Mình phải ghi lại không phải là vẽ lại khung cảnh lưu truyền muôn đời, lịch sử ghi lại tất cả. Nhưng vương gia không cho bất kỹ ai họa tranh vương phi!
- Đằng Khương Phong: Quốc sư cứ làm như ý muốn, ta sẽ bảo vệ ngươi!
- Bảo Thạch: Đa tạ ơn của ngũ vương gia!
Người trong cuộc là Lam Ninh cũng vô cùng bất ngờ, hai mắt vẫn đang nhìn chằm chằm vào vương gia, vương gia lúc này mới chú ý đến khung cảnh xung quanh, mọi người đang nhìn mình bằng một ánh mắt vô cùng khác, mặt vương gia bắt đầu đỏ dần lên.
- Đằng Cảnh: Nàng nhìn ta lâu như vậy, thấy ta đẹp lắm sao!
- Lam Ninh: Không vương gia hôm nay trông khác quá!
- Đằng Cảnh: Vẫn là ta, phu quân của nàng!
- Lam Ninh: Ta không nghĩ ngài có gương mặt như thế này!
- Đằng Cảnh: (thì thầm vào tai) Muốn xem nhiều hơn không?
- Lam Ninh: Ta không có nhu cầu đâu!
- Đằng Cảnh: Nhưng mắt nàng vẫn nhìn chầm chầm vào ta, còn nhìn nữa thì ta hôn nàng đấy! (thổi vào tai Lam Ninh)
Lam Ninh vô cùng ngạc nhiên chưa hoàn hồn thì bị Đằng Cảnh mang đi, không thèm nhìn đến mọi người xung quanh.
- Đằng Cảnh: Vương phi của thần đệ chưa khỏe nên xin phép về trước, hôm khác sẽ tiếp chuyện với hoàng hậu!
- Tiểu Phấn: (nhanh miệng nói ngay) Phần thi hôm nay đã hoàn thành, mọi người về nghỉ ngơi kết quả ngày sau sẽ công bố chính thức!
- Hoàng hậu: Đệ cứ mang vương phi về nghĩ đi! (nhỏ giọng lại)
Cục tức của Kỵ Danh nuốt không trôi rồi, ngồi nãy giờ xem người ta ân ân ái ái với vương phi càng làm bản thân thêm tuổi.
- Kỵ Danh: Về thôi!