Mục lục
Vương Gia, Vương Phi Đòi Đốt Phủ - Lam Ninh (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tất cả dây thần kinh của tiểu Trúc lúc này căng hơn cả dây đàn, tuần hoàn máu vô cùng xáo trộn và nhịp thở không còn bình thường nữa. Cô quay qua nhìn chằm chằm vào A Tú, con người và cả khung cảnh xung quanh bị mờ đi chỉ hiện rõ một mình người nam nhân này.

Người bên trong và cả người bên ngoài nghe câu nói của a Tú, tất cả đều đứng bất động như tượng. Bỗng nhiên môi của một binh lính giật giật, cậu ấy sắp sửa nói gì nữa rồi đấy.

''Tin chấn động, tin động trời mọi người ơi!''

''Bởi cái tính ồn ào vậy nên cậu ấy không bao giờ được lên chức đấy!'' - Người nói xong liền lăn ra đất ngất xĩu.

A Tú biết tiểu Trúc và tất cả các nữ đại sứ trong phòng đều hốt hoảng, ngạc nhiên, bàng hoàng đến ngỡ ngàng có người nhìn bằng ánh mắt mơ màng.

''E hèm, chuyện này bây giờ không còn lớn nữa nên các vị đại sứ tha lỗi cho muội ấy!''


A Tú nói trong sự ngượng ngùng nhưng tay thì đỡ tiểu Trúc đứng lên từ từ.

''Ai cho đứng mà đứng!'' - Nữ đại sứ hét to.

Nghe tiếng hét đó người cứng rắn như A Tú còn hết hồn lập tức cả hai đứa đều quỳ xuống. Bởi tiếng hét của người binh lính nên người bên ngoài tập trung ngày càng đông, toàn là nam nhân không nhưng vẫn nhiều chuyện như thường.

''Ai cũng có phần, xếp hàng ngay ngắn vào đi mọi người kẽo người bên trong thấy ồn ào thì không hay cho vương phủ!'' - Mọi người khuyên nhũ lẫn nhau.

Dù trong tâm trạng e sợ nhưng A Tú vẫn hiện rõ bản lĩnh của một người đàn ông. Luôn dùng tay chào qua che cho tiểu Trúc, tay kia thì vẫn nắm lấy tay cô ấy không hề xê dịch.

''Cậu là người luôn bao che và chìu chuộng một cách thái quá để bây giờ con bé tự tung tự tác, muốn làm gì thì làm mà không nghĩ đến hậu quả!'' - Nữ đại sứ nghiêm mặt.

Nữ đại sứ liếc mắt qua thấy rõ sự lo sợ của A Tú nhưng trông tiểu Trúc vẫn dửng dưng, không hề có sự ăn năn hối cãi.

''Không cần nói nhiều! Đưa roi đây ta phải phạt muội ấy!'' - Đưa tay ra

''Tỷ tỷ, lúc nãy đã phạt muội ấy rồi mà!'' - Những người khác lo lắng.

''Nhưng các người xem gương mặt muội ấy có hối lỗi chưa?'' - Nữ đại sứ đứng lên chỉ tay vào mặt tiểu Trúc.

''Tánh khí muội ấy cứng đầu từ bé đến lớn, có đánh thế nào cũng không khóc!'' - Mọi người chạy lại cản nữ đại sứ.

A Tú thấy tình hình không kham lập tức lấy lưng mình che cho tiểu Trúc, hai tay thì qua ôm chặt tiểu Trúc trong lòng.

''Các người cứ dung túng thì tiểu Trúc sẽ lên đầu mà ngồi! Cậu kia đi ra không là ta đánh cả hai, ta không muốn ảnh hưởng đến tình hòa khí giữa vương phủ và Phong quốc!'' - Nữ đại sứ nhìn chằm chằm vào tiểu Trúc.

''Có đánh chết tôi cũng không đi đâu cả!'' - A Tú nghiêm mặt lại.

Giọng của A Tú cứ thì thầm bên tai tiểu Trúc, những lời động viên và an ủi khiến tiểu Trúc cảm thấy ấm áp vô cùng.

Nữ đại sứ chuẩn bị quất roi xuống thì tiểu Trúc chồm dậy che cho A Tú.

''Lỗi của muội, muội sẽ chịu trách nhiệm đừng đánh A Tú!'' - Tiểu Trúc khóc.

''Tiểu Trúc!'' - A Tú bàng hoàng.

''Cuối cùng muội cũng lên tiếng rồi!'' - Nữ đại sứ dừng tay lại.

Từ đầu khi nhìn A Tú ra sức bảo vệ muội muội của mình thì vị đại tỷ này đã không nỡ ra tay, chỉ muốn dùng chút hành động để tiểu Trúc mở lời.

''Sao hôm nay hoàng thượng có nhiều việc để bàn bạc thế nhỉ, làm mình ngồi ê hết cả mông!'' - Bảo Thạch vặn người.

Bảo Thạch đang thong thả bước về, trên đi lâu lâu còn dừng lại ngắm cảnh xung quanh. Về đến vương phủ quốc sư dừng trước công trình có sự góp sức của mình, cảm thấy vô cùng tự hào.

''Sao bây giờ quốc mới về, A Tú với tiểu Trúc sắp không xong rồi!'' - Lạc rang hốt hoảng.

''Hửm! Hai đứa đó lại phá cái gì nữa hả? Rõ ràng sáng ta đi đã để tiểu Trúc đến thăm các vị đại sứ của Phong quốc, để tránh muội ấy đi phá làng phá xóm!'' - Bảo Thạch nhìn kỹ mọi thứ.

''Không có phá gì hết, mà là tiểu Trúc bị phạt bị đánh nữa còn đang vào bảo vệ tỷ ấy!'' - Lạc rang lo lắng như sắp khóc.

Bảo Thạch xoa xoa đầu an ủi bé lạc nhỏ, nhìn vào hành động níu lấy tay áo của mình thì Bảo Thạch biết Lạc rang đang vô cùng lo lắng cho cả hai thị vệ.

Tính tình của các nữ đại sứ Phong Quốc thì quốc sư biết thừa, câu chuyện từ quá khứ đến hiện tại thì Bảo Thạch nắm rõ trong lòng bàn tay. Nên bây giờ không cần phải vội vì cậu ấy biết A Tú sẽ có cách xử lý thỏa đáng. Thong thả tận hưởng cảm giác cần giúp đỡ của Lạc nhỏ, hiếm khi cậu bé này dựa dẫm vào mình.

''A Tú có sao không, quỳ đã lâu rồi chắc đau lắm!'' - Tiểu Trúc lo lắng.

''Ta không bị gì hết! Tiểu Trúc bây giờ mới đáng lo, bị đánh như vậy đau lắm đúng không?'' - A Tú lau nước mắt tiểu Trúc.

''Không sao hết, không có bị đau gì hết trơn!'' - Tiểu Trúc mỉm cười.

Mấy chị em ngồi xổm xuống nhìn nam thanh nữ tú quan tâm lẫn nhau, món cơm chó này không ai nuốt nổi. Ai cũng thầm nghĩ trong đầu ''Biết chuyện sẽ như vầy, lúc nãy để tiểu Trúc bị đánh cho rồi!''. Đặc biệt là vị đại tỷ kia sống đã qua một phần ba cuộc đời mà chưa lập gia đình, nhìn cảnh này chắc cô ấy tức hộc máu.


''Xin lỗi vì từ trước đến nay luôn đối xử không tốt với A Tú!'' - Tiểu Trúc run run.


''Không sao hết, không sao hết ta biết tiểu Trúc như thế chứ không có ý gì xấu nên đừng tự trách nữa nhé!'' - A Tú vỗ vai.


Tiểu Trúc không giấu nỗi cảm xúc ngay lập tức ôm chầm lấy A Tú. Không một ai tin vào mắt mình nữa, mấy tỷ muội trong phòng có người lăn ra đất, có người ôm đầu hốt hoảng, còn có bà mê tình cảm lãng mạng thì đưa ánh mắt ngưỡng mộ. Còn tất cả binh lính bên ngoài chạy tán loạn, không còn ai nhớ mình là người của vương phủ, bây giờ hỏi họ là ai có khi còn không biết.


''Ấy không khí đông vui quá nhỉ!'' - Lam Ninh đặt chân xuống đất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK