Quan thần bên ngoài vẫn chưa hay biết gì tâm trạng cũng vui vẻ nhưng khi nhìn thấy sắc mặt của thái hậu bước ra thì sắc mặt mọi người liền thay đổi. Bắt đầu họ bàn tán nói đông nói tây giống như một cái chợ.
Người hầu bên cạnh hoàng hậu nương nương chạy ra báo tin với hoàng thượng, ngài ấy cũng buồn nhưng vẫn cố gắng nói với quan thần ra về vì đại vương phi chỉ bị rối loạn tiêu hóa.
Lúc họ đến và ở lại không khí vui vẻ hoan hỉ vô cùng, nhưng khi ra về thì im lặng không một ai dám lên tiếng. Sau chuyện này người vẫn như bình thường chính là Đằng Cảnh và người sẽ cư xử khác đi chính là hoàng thường cùng các vị vương gia.
Đằng Khương Phong khi biết tin thì mặt buồn rười rượi xách một đống đồ đi về nhõng nhẽo với Phỉ Lan. Còn Đằng Chính Hằng thì vẫn quỳ trong từ đường khấn vái để ca ca của mình mau có con, nhưng trong lòng tức muốn học máu.
Đến tận bây giờ mọi người mới nhớ ra tứ vương gia, đám đông bắt đầu dời sự chú ý qua ngài ấy. Bây giờ chỉ còn lại Lam Ninh vương phi và Đằng cảnh vương gia, hai người nhìn nhau cười phá lên. Đúng là một kỷ niệm đáng nhớ, nếu sau này hai người có con thật chắc cả Du quốc này sẽ ăn mừng lớn như ăn tết.
“Có vẻ như cái vương phủ này quên chúng ta rồi!” – Phong Tuyết nói với Hoa Thúy.
“Không biết chuyện gì quan trọng đến mức quên cả việc mang bữa sáng cho thần!” – Hoa Thúy lẩm bẩm.
Đúng lúc này A Hoang bước vào với gương mặt bí xị còn kèm theo năm ngón tay trên mặt. Ở đây, người có khả năng làm ra việc này thì chỉ có công chúa Chiêu Linh. Chắc là tên này lại nói câu gì trái ý Chiêu Linh nên mới thành ra như vậy, theo như mọi người đoán không không lầm thì:
“Tẩu tẩu không có thai, chỉ bị rối loạn tiêu hóa!” – Chiêu Linh hét lớn.
“Đúng là vậy thưa công chúa, bây giờ bên ngoài người ta nói quá trời! Vậy mà tên ất ơ nào nói vương phi mang thai, thiệt hết nói nỗi!” – Mặc Bách đang dũa móng cho Chiêu Linh nói.
“Người tung tin đồn là là một binh lính trong hàng ngũ cấm quân của vương phủ, sao lại gọi là tên ất ơ!” – A Hoang đi từ ngoài vào.
“Một binh lính được rèn luyện như thế mà lại có thói nhiều chuyện, chưa biết ngọn ngành câu chuyện đã tung tin thất thiệt thì gọi ất ơ là đúng rồi!” – Chiêu Linh gằng giọng.
“Nhưng vì thế cũng đâu được xúc phạm danh dự của cấm quân!” – A Hoang quyết tâm hơn thua.
Mặc Bách đứng kế bên lắc đầu ngao ngán, gương mặt hoảng loạn xen chút sự lo lắng.
“Bậy rồi, bậy rôi! Tên này đi xa quá rồi!” – Mặc Bách suy nghĩ.
Chiêu Linh đang trong trạng thái tức giận, nhẹ nhàng đứng lên và đặt bàn tay nhỏ nhắn lên mặt A Hoang và từ đó chúng ta có sự tích năm ngón tay trên mặt A Hoang.
Cả một ngày vương gia chăm sóc sức khỏe cho vương phi, đến tận chiều tối ngài ấy mới rời phòng và đi xử lý công việc. Việc đầu tiên là đến gặp Phong Tuyết, dù gì vương phi của mình đã đày đọa người ta như thế thân làm phu quân đâu thể chối bỏ trách nhiệm.
“Nữ ma đầu đó khỏe rồi à!” – Phong Tuyết mở mắt ra nhìn.
Cùng là phòng giam mà sao có sự khác biệt lạ thường thế. Hoa Thúy thì chật hẹp tối tăm, còn Phong Tuyết giống như một cung điện thu nhỏ sơn hào hải vị có đủ và người phục vụ có đủ.
“Vương phi của ta đã khỏe rồi!” – Đằng Cảnh nói chậm rãi.
“Còn ngươi tính bao giờ mang ta ra xử lý, ngươi đối xử với ta như thế này là chút ân huệ ban cho kẻ sắp bị xử trảm sao!” – Phong Tuyết trợn mắt.
“Ta không có ý định giết ngươi!” – Đằng Cảnh nói.
“Ha ha, không có ý định giết ta! Vậy ngươi tính biến ta giống như tên Mặc Bách làm tôi làm tớ trong nơi này à?” – Phong Tuyết khinh thường.
“Sau khi ngươi lành vết thương, ta sẽ mang ngươi trả về Tuyết lễ quốc!”
“Ngươi tha cho ta sống không sợ sau này ta sẽ lại một lần nữa giết ngươi và giết người thân bên cạnh ngươi à!” – Phong Tuyết ngạc nhiên.
“Coi như là chút ân huệ cuối cùng!” – Đằng Cảnh chuẩn bị quay lưng rời đi.
“Ngươi là kẻ ngu ngốc khi tha cho kẻ thù của mình sống! Khi xưa ngươi dám giết gia đình ta, thù này ta tất báo!” – Phong Tuyết tức giận.
“Nếu đó là điều ngươi muốn! Ngươi có thể giết ta vì chính ta đã giết người thân của ngươi nhưng ngươi sẽ nghĩ như thế nào khi gia đình của ngươi đuổi giết những người dân vô tội tại Du quốc!” – Đằng Cảnh xoay lưng lại.
Phong Tuyết im lặng một lúc, đúng thật vào thời gian trước cha của hắn đã nhận lệnh từ hoàng đế đương triều đem quân sang cướp nước và tại hậu phương mẹ hắn là người đã truyền tin để nhanh chóng cướp được Du quốc.
Khi đó Đằng Cảnh đã tròn mười tám tuổi, còn Phong Tuyết chỉ mới mười lăm. Trong nhận thức của Phong Tuyết là Đằng Cảnh ra tay giết hại người thân của mình đau nghĩ ra chuyện sâu xa hơn.
Với một người có thù tất báo như Đằng Cảnh thì việc hắn tiêu diệt tới tận gốc rễ là điều hiển nhiên. Nhưng vào cuối cùng hắn lại để Phong Tuyết được sống theo đúng di nguyện trước khi chết của mẹ hắn.