- A Tịnh: Câu này của quốc sư không biết nên vui hay nên buồn nữa!
Chuẩn bị cho Lam Ninh đã xong vô cùng nhanh, gọn gàng nhưng vẫn hiện rõ khí thế ngút trời của vương phi cộng với việc đi chung với vương gia làm cho Lam Ninh cũng nổi bật hơn cả, một bên mặt lạnh tanh một bên mặt mũi rạng rỡ, cười cười nói mọi người đi ngang chào theo kiểu cung nghênh vương gia nhưng lại nhìn vương phi.
- Binh lính: Báo! Bẩm hoàng thượng vương gia cùng vương phi đang đến ạ!
Hoàng thượng đang ngồi trên tràng kỹ bật dậy trong nửa giây, gương mặt vô cùng hoảng hốt.
- Hoàng thượng: Chẳng phải mới thượng triều trong sáng nay, đệ ấy không có bất kỳ ý kiến gì nhưng bây giờ lại đến đây!
- Hoàng hậu: Hình như ta nghe có ai gọi vương phi đến?
- Công công: (đang lau tay cho hoàng thượng) Vâng ạ, vương phi đến cùng với vương gia ạ!
- Hoàng hậu: Không bao giờ thấy muội ấy đến tìm ta cả mà đặc biệt còn vào buổi tối!. Mau truyền vương gia, vương phi vào!
- Binh lính: Vâng ạ!
- Công công: Hoàng hậu, vương gia đã vào đến cửa rồi ạ! (nói nhỏ)
- Hoàng thượng: Thần đệ, đêm hôm đến tìm ta có việc gì không?
- Vương gia: Thần đệ không có chuyện gì cả nhưng vương phi thì có chuyện cần gặp hoàng hậu!
- Hoàng thượng: (thở phào nhẹ nhõm)
Công công đứng một gốc nhìn biểu hiện của hoàng thượng vô cùng buồn cười nhưng đang cố nén so với trưởng công công là người đã đi bên hoàng thượng từ nhỏ nên từng hành động cử chỉ của người trưởng công công đền hiểu tất. Ngày công công mới vào đảm nhiệm vị trí hầu hạ hoàng thượng thì Khánh công công đã là người chỉ dẫn tận tâm từng điều lớn đến những điều nhỏ nhặt vì trưởng công công vẫn chưa thoát khỏi cú sốc tinh thần nên đành tạm nghỉ một thời gian và phải có binh lính canh gác vì ông già này lại đi ra cây đại thù nằm ngoài sương, ngoài gió cứ mặc ông ấy chắc đi chầu ông bà sớm quá.
- Hoàng hậu: Đệ muội đến tìm ta có chuyện gì quan trọng sao?
- Lam Ninh: Vâng ạ! Hôm nay muội ở bữa tiệc sanh thần của hoàng hậu tỷ tỷ vô tình bắt được hỉ mạch của tỷ!
- Hoàng hậu: Hỷ mạch??? Muội lại cứ đùa ta nhiều lần cũng được nhiều vị thái y chuẩn đoán có hỉ mạch nhưng là không phải, ta nghĩ lần này cũng như thế!
- Lam Ninh: Muội có linh cảm rất lớn nhưng lúc trưa chỉ mới chạm nhẹ khó có thể xem ra muội muốn bây giờ bắt mạch lại ạ!
- Hoàng thượng: Ra là vì chuyện này mà đệ đêm khuya cùng vương phi chịu lạnh đến tận đây!
- Đằng Cảnh: Việc vương phi muốn thì đệ sẽ luôn thực hiện!
- Hoàng thượng: Nhưng ta nghĩ lần này cũng là hỉ mạch giả!
Hoàng hậu nằm trên giường, Lam Ninh ngồi trên ghế nhẹ nhàng bắt mạch trực tiếp lên tay hoàng hậu, khác với những vị thái y kia chỉ được bắt mạch gián tiếp riêng Lam Ninh bây giờ vô cùng gần gũi, hoàng hậu không hồi hợp xem có hỉ mạch thật sự hay không nhưng nhìn gương mặt nghiêm túc của Lam Ninh hoàng hậu không nỡ dập tắt hi vọng ấy. Hai người đàn ông bên kia cũng nhìn chăm chú, mọi thứ xung quanh như ngưng động lại một khoảnh khắc vô cùng đẹp.
- Hoàng thượng: Đệ muội khi làm việc đều nghiêm túc đến thế sao?
- Đằng Cảnh: Vâng đúng thế, mọi người được cô ấy chữa trị đều vô cùng ngạc nhiên vì sự nghiêm túc đến mức kinh ngạc. Lần đệ bị thương Lam Ninh ngồi băng bó cho đệ mà cô ấy nhăn nhó, đổ mồ hôi lâu lâu lại còn nhìn lên nín thở lại y như rằng bản thân mình bị thương!
- Hoàng thượng: Nhưng chuyện đó sẽ là ưu điểm và cũng là khuyết điểm của muội ấy, muội ấy quá thương người còn đệ là một tên cuồng sát!
- Đằng Cảnh: (bắt đầu chuyển sang chế độ lạnh như băng)
- Hoàng thượng: Ơ, ưm cho ta xin lỗi!
- Đằng Cảnh: Hoàng thượng nói đúng, người như đệ sao xứng với muội ấy!
- Lam Ninh: Muội nói đúng mà, là thật là thật!
- Hoàng thượng: Hả! Là thật!!! (chạy thật nhanh lại)
- Lam Ninh: Vâng ạ, là thật hoàng hậu có hỉ mạch là song đôi luôn ạ!
- Hoàng thượng: Song sinh?
- Lam Ninh: Đằng Cảnh mau truyền đến đây chuẩn đoán thử một lần nữa lỡ thiếp mắt hoa, tai mù, tay run bắt nhầm thì sao!
- Đằng Cảnh: Ừm, cho truyền thái y!
- A Tịnh: Vâng ạ!
Đằng Cảnh đã quen với cách xưng hô ngài – ta lâu lâu thành ngươi – ta nay lại là chàng với thiếp, hôm nay có nhiều điều bất ngờ đối với Đằng Cảnh quá.
Thái y quần áo vẫn chưa chỉnh tè vì đang say trong giấc ngủ bị A Tịnh bưng đến bị ánh mắt của vương gia làm tỉnh như ban ngày. Lần này vị thái y này được phép của hoàng thượng nên được bắt mạch trực tiếp, ông ấy trầm tư rồi lại nhíu mày vì đây là một chuyện hệ trọng sơ suất một chút sẽ mất mạng như chơi nên phải vô cùng cẩn thận.
Lam Ninh đứng sát bên Đằng Cảnh quan sát vô cùng châm chú không một lần chớp mắt.
- Đằng Cảnh: Nàng yên tâm ta tin lần chuẩn đoán của nàng lần này hoàn toàn đúng!
- Lam Ninh: Đa ta vương gia đã tun tưởng, thiếp cũng mong là thế!
- Đằng Cảnh: (choàng tay qua eo Lam Ninh) Ừm!
Lam Ninh không hề khán cự hay trách móc gì sự chú ý bây giờ của cô đã dán trên hoàng hậu và vị thái y lâu năm kia, vị thái y này cũng là người chuẩn đoán hoàng hậu mang thai thái tử và người luôn kề cận chăm sóc đến khi hoàng hậu hạ sanh.
- Thái y: Chúc mừng hoàng thượng, chúc mừng hoàng hậu! Hoàng hậu đã có hỉ mạch và đúng như vương phi nói, hoàng hậu mang song sinh!
- Hoàng thượng: Là thật ha ha!!! Hoàng hậu của trẫm sau năm sáu năm cuối cùng lần này nàng đã có hỉ mạch!
- Hoàng hậu: Vâng bệ hạ! Thiếp cũng rất mong chờ, đa tạ thái y!
- Thái y: Đây là trách nhiệm của thần!
- Đằng Cảnh: A Tịnh đưa thái y về!
- A Tịnh: Tuân lệnh thưa vương gia!
A Tịnh lại một lần nữa đem thái y trả về vị trí cũ, bây giờ chỉ còn lại vài người. Hoàng thượng bây giờ đang vô cùng hạnh phúc sao ngần ấy năm ông đã có cảm giác hồi hộp chờ đợi mà lần này lai còn sinh đôi nữa chứ.
- Hoàng thượng: Hậu nghĩ sẽ là con trai hay con gái hay là một trai một gái, lúc trước có một đứa mà trẫm đã vắt ốc suy nghĩ nên đặt tên gì bây giờ đến hai đứa ta sẽ bận rộn nhiều hơn đây!
- Hoàng hậu: Bây giờ con chỉ như một *** *** ***, bệ hạ suy nghĩ quá nhiều rồi!
- Hoàng thượng: Con trẫm mà kêu là *** *** ***! Ngày mai ta sẽ không thượng triều, ngày mai ta sẽ ở bên cạnh nàng!
- Hoàng hậu: Thiếp hiện tại vẫn bình thường, bệ hạ nên đi thượng triều có nhiều vụ việc ngày mai cần người xử lý gấp khi thượng triều xong bệ hạ lại về bên thiếp thôi! Nếu bây giờ bệ hạ không thượng triều công việc tồn động lại sau này thêm nhiều công việc bệ hạ khó mà xử lý kịp thời!
- Hoàng thượng: Ừ nàng nói đúng, bây giờ trẫm phải xử lý hết công việc đến sau này ta có nhiều thời gian chăm sóc nàng!
Hai người này đang thả ngọt dụ kiến sao để vương gia và vương phi đứng một gốc nhìn từ nãy giờ không có ai lên tiếng gì. Mà sao mặc Đằng Cảnh hơi kì lạ nhỉ, hay là tảng băng này đang ganh tỵ với huynh mình vì vừa có vợ đẹp, con ngoan lại sắp sửa có thêm vài đứa nữa nhìn lại mình mà tủi dù chỉ mới cách đây vài tháng con người không thèm đoái hoài gì đến.
- Hoàng hậu: Mãi nói chuyện với bệ hạ mà ta quên không đa tạ Lam Ninh muội!
- Hoàng thượng: Ưm đúng rồi, đa tạ đệ muội! Mà ta khâm phục tài năng của đệ muội, chỉ mới sờ nhẹ một chút mà đã biết hoàng hậu có hỉ mạch bao nhiêu người bao năm làm thái y cũng không bằng đệ muội!
- Lam Ninh: Không đâu ạ, từ trước đến giờ muội chỉ tham gian chữa trị vết thương bên ngoài hoặc nội thương chưa bao giờ bắt được hỉ mạch cả đây là lần đầu đấy ạ!
- Hoàng hậu: Nhưng nhờ có muội, đêm hôm chịu lạnh đến tận đây!
- Lam Ninh: Chuyện hoàng hậu có hỉ mạch là chuyện vô cùng vui mừng, không thể nào chậm trễ được!
- Hoàng thượng: Ha ha, là chuyện vô cùng vui! (chạy lại chỗ Đằng Cảnh)
- Đằng Cảnh: Chúc mừng hoàng huynh! (thành kính)
- Hoàng thượng: (nói nhỏ) Đệ cũng mau rước đệ muội về đi, một người tài năng, thông minh, hiểu chuyện và càng ngày càng xinh đẹp để lâu quá bị người khác nhòm ngó đấy!
- Đằng Cảnh: Vâng ạ, thần đệ sẽ cố gắng!
- Hoàng thượng: (vỗ tay lên vai) Ta tin tưởng đệ!
Cũng đã tối muộn nên Đằng Cảnh đưa Lam Ninh về nghỉ ngơi bận rộn đã một ngày, trên đường về gió thổi nhè nhẹ nhưng lạnh thấu xương, gió thổi làm tóc Lam Ninh khẽ đưa trong gió vô tình ai đó nhìn qua thấy vương phi vô cùng xinh đẹp.
- Đằng Cảnh: Ưm, nàng có lạnh không?
Hỏi thì hỏi nhưng Đằng Cảnh đã choàng áo ấm lên người Lam Ninh, còn bản thân đi sát bên Lam Ninh để giữ ấm. Lam Ninh nhìn thấy Đằng Cảnh khoác áo cho mình sợ vương gia cũng lạnh nên Lam Ninh đã vô cùng gan dạ đưa tay mình nắm lấy tay Đằng Cảnh.
- Lam Ninh: Ngài đừng có nghĩ gì nha, ta chỉ sợ ngài cũng bị lạnh, bị cảm thì khổ!
- Đằng Cảnh: Khổ ta hay làm khổ nàng!
- Lam Ninh: Khổ ngài đấy ta không liên can gì!
- Đằng Cảnh: Nàng vô tình lạnh lùng đến thế sao?
- Lam Ninh: Vương gia, ngài đã ra chiến trường từ khi còn rất nhỏ ngài đã chịu qua bao nhiêu khổ cực, ta không dám nghĩ đến cảnh ngài chịu lạnh trong những đêm mùa đông giá rét!
- Đằng Cảnh: Ừm rất lạnh nhưng đi hoài cũng thành quen, đi ra ngoài đó còn tốt hơn ở trong đây!
- Lam Ninh: (siết chặt lấy tay Đằng Cảnh) Ưm, ngài... tối nay...
- Đằng Cảnh: Hửm, sao nàng ấp úng thế?
- Lam Ninh: Ta nói là tối nay ngài cứ ngủ cùng ta!
Đằng Cảnh vô cùng ngạc nhiên vì từ trước đến nay toàn là Đằng Cảnh dùng biện pháp mạnh để được ngủ cùng vương phi, đôi má vương phi hồng lên làm Đằng Cảnh muốn bay lại hôn lên đôi má ấy nhưng bây giờ đang ở ngoài tất cả đều không tiện, phải kiềm chế lại.
- Đằng Cảnh: Nàng đang mời gọi ta sao?
- Lam Ninh: Ta sợ ngài nằm ngoài thư phòng gió nhiều sẽ bị lạnh thôi!
- Đằng Cảnh: Nàng nói sao thì ta nghe thế! (nắm chặt tay Lam Ninh đi về phủ)
Đằng Cảnh đã cho A Tịnh về nghỉ ngơi, một mình độc chiếm vương phi chứ nếu không những lời nói, cử chỉ hành động lúc nãy bị A Tịnh nhìn thấy thì phí lắm.