“Để thuộc hạ đi gọi thái y!” – Bạch Lâm lo lắng.
Bạch Lâm vừa mới đẩy cửa đi ra thì va phải công công thân cận bên quốc vương, hai người ngã nhào xuống đất.
“Xin lỗi công công nhưng chủ soái đang mệt cần gặp thái y sớm!” – Bạch Lâm lao đi.
Nhưng khi Bạch Lâm cùng thái y quay lại thì Kỵ Danh đã nằm bẹp ở dưới sàn, bên cạnh là chiếu chỉ đang mở. Bạch Lâm đưa mắt nhìn vào thì hiểu ngay, cậu ấy ngồi xuống cạnh chủ soái ra vẻ đồng cảm.
“Ta thật sự muốn lấy một người vợ là người Du quốc, nhưng chỉ duy nhất một mình Lam Ninh thôi! Đời này ta không lấy được nàng ấy thì ta sẽ thủ tiết để nhớ đến nàng ấy!” – Kỵ Danh khóc như mưa.
Bạch Lâm lết đến gần ôm đầu của Kỵ Danh ghì vào lòng ngực mà an ủi, Kỵ Danh đang tổn thương vô cùng khóc không thành tiếng. Nếu như chỉ là thánh chỉ do quốc vương Hỏa lan quốc ban thì ngài ấy sẽ kháng chỉ như những lần trước. Nhưng lần này có cả sự chấp thuận của hoàng đế Du quốc, chủ soái kháng lại thì chẳng khác nào đánh mất tình thâm giao hai nước.
“Bây giờ ta phải làm sao đây?” – Kỵ Danh nói trong nước mắt.
Kế sách này của Đằng Cảnh thật thâm độc, làm cho chủ soái đa mưu túc trí cũng không xoay sở được. Bên cạnh một người làm liều thì sẽ có một người nói nhiều, kẻ đã châm lên ngồi lửa này chính là quốc sư Bảo Thạch. Câu nói mà các quan thần hay truyền tai nhau “Người bên cạnh đại vương gia, không ai tầm thường cả!”.
Vì có quá nhiều công việc nên dạo gần đây Đằng Cảnh ít khi đến thăm Lam Ninh, thời gian để hai người có thể gặp nhau là vào những bữa cơm. Dùng bữa xong vương gia cũng không nghỉ ngơi mà tiếp tục lao vào công việc.
“Cảnh đệ dạo này bận nhiều việc không có thời gian đến đây trò chuyện với trẫm!” – Hoàng thượng thở dài.
“Tâu bệ hạ, vì để có ngày thành hôn trọn vẹn nên đại vương gia cố gắng hoàn thành việc sớm để có thời gian bên vương phi nhiều hơn!” – Trưởng công công nói.
“Hừm, hoàng hậu của trẫm cũng tất bật lo cho đệ muội nên cũng không có thời gian quan tâm trẫm. Con trai thì phải lo học hành nên cũng không đến chơi cùng trẫm!” – Hoàng thượng lại thở dài.
“Bệ hạ có muốn đi dạo cho khuây khỏa không ạ?” – Tiểu công công đưa ra đề xuất.
“Bây giờ bên ngoài đang chuẩn bị cho hôn lễ, trẫm ra ngoài đó khéo lại vướng tay vướng chân ảnh hưởng đến tiến độ công việc thì không hay. Thôi thì trẫm nên ở lại đây trò chuyện cùng hai công công, ta cũng nên tập quen với cuộc sống này thôi!” – Hoàng thượng buồn bã.
“Xin bệ hạ đừng lo âu mà ảnh hưởng đến long thể!” – Trưởng công công lo lắng.
“Những lúc bệ hạ buồn như thế này thì quốc sư sẽ đến bầu bạn cùng người, kể cho người nghe nhiều câu chuyện vui!” – Tiểu công công nhớ lại.
“Sao ta không nhớ ra nhỉ! Mau cho mời quốc sư đến đây đánh cờ cùng trẫm, người đâu chuẩn bị trà bánh!” – Hoàng thượng lấy lại tinh thần.
Thế là cung nhân đã giải quyết ổn thõa vấn đề tinh thần cho hoàng thượng. Ngay cả vua một nước mà cũng có lúc không một ai ngó ngàng, cuộc sống này bất công không chừa một ai.
Nhận được thánh chỉ chưa bao lâu thì tin lễ thành hôn của Đằng Cảnh và Lam Ninh đến, tâm tình của Kỵ Danh đã bấn loạn bây giờ lại càng hỗn loạn hơn nữa.
“Sao ông trời lại bất công với ta như thế này!” – Kỵ Danh giơ tay lên trời.
Vừa dứt lời thì một tiếng sấm thật to kèm theo nhiều tia sấm chớp chiếu xuống cháy cả ngọn cây gần đó. Kỵ Danh hoảng sợ lập tức chạy lại và nấp sau người Bạch Lâm.
“Không sao, ổn rồi!” – Bạch Lâm an ủi.
“Nếu ngươi là nữ nhân là ta sẽ cưới ngươi rồi! Trên đời này chỉ có một mình ngươi là hiểu ta nhất!” – Kỵ Danh nói với gương mặt rầu rĩ.
“Thuộc hạ vẫn luôn đi theo người, lời hứa này sẽ không bao giờ thay đổi! Không có ngài thì thuộc hạ đã không còn mạng nữa rồi!” – Bạch Lâm xoa lưng Kỵ Danh.
Bạch Lâm an ủi một lúc thì chủ soái chìm vào giấc ngủ, hắn nặng nề mang người vào phòng ngủ và đắp chăn cẩn thận cho ngài ấy. Sau đó, Bạch Lâm liền xem danh sách và tranh của Du quốc gửi đến.
“Tính ra vương gia Du quốc cũng không nhẫn tâm lắm!” – Bạch Lâm nói thì thầm.
Danh sách đó toàn là những người có phẩm hạnh tốt, gia thế vô cùng sạch. Ngoài con cháu của những quan thần trong triều, còn có những người xuất thân tầng lớp dân thường nhưng lại giỏi giang và lại vô cùng xinh đẹp.
Trong số đó Bạch Lâm đã giúp chủ nhân của mình chọn ra năm người tốt nhất. Một người thì tinh thông võ thuận, một người lại nấu ăn ngon, người kia thì đảm nhận việc triều chính, một người am hiểu y thuật và cuối cùng là người đa mưu túc trí.
“Ngài đã chọn ra được năm người nhưng thần nghĩ chủ soái vẫn rất đau đầu không biết chọn ai luôn ạ!” – Một binh lính nói với Bạch Lâm.
“Ta nghĩ ngài ấy sẽ chọn rất nhanh!” – Bạch Lâm nhìn chăm chú vào một bức tranh.