- Tiểu Phấn: Đáng sợ quá! (giả bộ không hề giả chút nào)
- Tiểu nhị: Nơi đó được đồn đại trong nhân gian là nơi nhiều ma quỷ nhưng nào có là do tên chủ tiệm đó tự thêu dệt nên, ông của tiểu nhị là một thầy pháp chuyên làm nghề bắt ma, giải hạn giúp đời ông nói nơi đó không hề có ma quỷ phá làng phá xóm chỉ có mấy con “ma sống”! Có một buổi tối lúc đó tôi cùng ông đi cúng ma chay gần đó nên về vô cùng muộn thấy vàng bóng người đen kịt chạy băng băng qua nóc nhà rồi nhảy vào nóc tiệm vải đó rồi lặn mất tiêu!
- Lam Ninh: Nơi đó tàng trữ muối sao hả tiểu nhị!
- Tiểu nhị: Tàng trữ muối nhiều lắm là bị tịch thu tài sản rồi tống vào nhà lao vài năm còn ông chủ đó thì làm việc bất chính làm nguy hại đến sức khỏe người dân có khi dẫn đến án mạng chết người! Tiểu nhị một hôm đi làm về muộn thấy đám người mặc đồ đen đó liền núp vào thùng rác thì vô tình thấy một trong số người đó trên tay cầm một cây kiếm dính đầy máu, máu còn rất mới chảy xuống đất, mà xui lúc đó có con mèo hoang đến kỳ động dục nó chạy tạo ra tiếng làm bọn chúng để ý xém chút nữa là tôi cũng bị chúng thấy không biết còn mạng mà về không may mà lúc đó có một cô bé ăn mày thu hút chúng nên tôi mới thoát thân! (thở phào nhẹ nhõm)
Nói đến “cô bé ăn mày” không ai khác là Phỉ Lan nhưng so ra Phỉ Lan lớn tuổi hơn tiểu nhị này nhưng chắc do thuật cải trang nên làm người khác lầm tưởng.
- Lam Ninh: Nguy hiểm quá!
- Tiểu nhị: Đúng vậy ạ, hôm sau tôi có đến mang chút đồ ăn và ít tiền để cảm tạ nhưng không thấy cô bé đó đâu, hỏi mọi người xung quanh thì cô bé đó được một tiểu thư nhà quyền quý nhận về rồi!
- Lam Ninh, tiểu Phấn: Hờ, hờ!!! (hai mắt nhìn nhau)
- Tiểu nhị: Thế cũng tốt cho cô bé chứ sống nơi tối tăm, nguy hiểm này không biết chết khi nào chết không ai hay ai biết! Không phải mình tiểu nhị thấy không đâu có vài vị khách quan đến đây trong mấy buổi đi nhậu hay đi tiệc tùng về tưởng mình xỉn hoa mắt thấy bóng đen vụt qua nhưng sau này thấy nhiều người cùng giống mình nên sinh nghi cái họ đi lên trình bày với quan phủ, quan phủ vô cùng cảm kích thưởng cho họ chút vàng nhưng mọi người không hề khoe khoang hay gì họ luôn giữ bí mật, chắc đây là lời quan phủ dặn để bảo vệ tính mạng của mình!
- Tiểu Phấn: Vậy từ khi cửa tiệm đó bị đóng thì đám người đó cũng mất tích luôn sao?
- Tiểu nhị: Thưa vâng ạ, một vài ngày gần đây có mấy tiều phu đốn củi ghé quán ăn cơm nói họ đi săn chuột rừng thì vào sâu trong rừng thấy có những đám lửa nhỏ khoảng chừng bát ăn cơm hơi vẫn còn ấm, chứng tỏ người cũng vừa mới đi nhưng có điều lạ là nếu đốt lửa tránh thú dữ, tránh muỗi thì phải đốt đóng to bằng vòng tay với lại ai đi săn nhỡ đường thì ở ngoài bìa rừng chứ vào sâu tít trong đó làm gì, có vài người ham phiêu lưu vào trong đó bị lạc mất tiêu luôn, ai mà đi rừng lâu năm lắm mới dám đi vào sâu đến thế, mà rất nhiều đám lửa như thế chúng luôn cách xa nhau, những bụi cỏ thì chỉ bị nằm rạp xuống đất họ ước chừng khoảng mười mấy người đứng vì cả một mảng cỏ khá là to!
- Tiểu Phấn: (Quay sang nhìn Lam Ninh)
- Lam Ninh: Đúng là có nhiều điều thắc mắc!
- Tiểu nhị: Vâng ạ, có khi bọn áo đen đó đang lẫn trốn trong rừng! (nói nhỏ vào tai Lam Ninh)
- Lam Ninh: (khẽ gật đầu) Nhưng chuyện này phải giữ bí mật để bảo toàn!
- Tiểu nhị: Vâng ạ!
- Lam Ninh: Tiểu đồng thưởng cho tiểu nhị ít vàng!
- Tiểu đồng: Đa ta tiểu nhị đã tận tình kể chuyện, đây là ít tiền mọn ngươi cầm cần gì thì mua!
- Lam Ninh: Nhiều thế ạ, đa tạ nhị vị công tử!
Khi tiểu nhị đi xuống lầu, ở đây Lam Ninh hơi trầm tư nhìn ra khung cửa sổ ánh mắt vô cùng sắc bén, khóe miệng khẽ run run dường như đã đoán ra được điều gì vô cùng thú vị.
Đằng Cảnh lo công việc cả một đêm đến tận trưa mới về, vào đến phủ thấy không khí khác khác.
- Đằng Cảnh: Vương phi đâu?
- A Tú: Thưa vương gia, thuộc hạ cùng tiểu Trúc đi tuần tra ngoài thành mới về nên cũng không rõ ạ!
- Đằng Cảnh: Thế tiểu Phấn đâu?
- Tiểu Trúc: Cũng không biết luôn ạ!
- Chiêu Linh: Nếu như ca ca muốn tìm tẩu tẩu thì tỷ ấy đang đi ăn cơm đấy! (đi từ cổng vào)
- Đằng Cảnh: Sao muội biết?
- Chiêu Linh: Đơn giản thôi, đã mấy ngày tẩu ấy nằm một chỗ không đi đâu cả giờ đỡ hơn rồi nên tất nhiên đi ra ngoài cho khuây khỏa!
- Đằng Cảnh: Đi lấy kiệu chúng ta đi đón vương phi!
- A Tú: Vâng ạ!
Khi vương gia cùng tiểu Trúc và A Tú đi ra ngoài, Chiêu Linh có vẻ hơi khoái chí vì không ai biết lúc sáng Chiêu Linh cũng cải trang vi hành và vô tình thấy vương phi đang tung tăng ngoài chợ với vẻ ngoài vô cùng soái.
- Chiêu Linh: Ca ca, đừng ngạc nhiên nhé! (vui vẻ). Truyện Sủng
Nhưng việc để Chiêu Linh cải trang vi hành chỉ có một thôi là ngấm A Hoang đang thi hành nhiệm vụ với vẻ mặt trang nghiêm, ánh mắt nhìn bao quát nhưng không thể nhìn ra có một nam nhân nhìn mình bằng một ánh mắt say đắm, mật ngọt chết ruồi.