Bên chỗ Phong Tuyết thịt rượu ê chề, mùi thơm cứ xộc thẳng vào mũi Hoa Thúy khiến cô ta chảy nước miếng liên tục. Một hai ngày đầu thì còn kiềm nén được, nhưng đến ngày thứ ba thì không chịu nỗi nữa.
"Đại nhân, cho thần xin một miếng thịt với!" - Hoa Thúy nhìn qua Phong Tuyết.
"Ngươi không nghe tên quốc sư đó dặn à, lượng mỡ tích tụ trong người ngươi quá nhiều giờ là lúc phải bù lại lượng rau đã mất!" - Phong Tuyết ung dung nói.
"Nhưng mà Tuyết lễ quốc là xứ lạnh phải ăn nhiều thịt mới có thể chống lại cái lạnh, với lại nơi đó trồng rau cũng khó huống hồ gì là ăn rau!" - Hoa Thúy kể lễ.
"Thì bây giờ ăn bù!" - Phong Tuyết vẫn không để tâm.
"Đại nhân người thật tàn nhẫn!" - Hoa Thúy nước mắt rưng rưng.
Đêm đến Lam Ninh khó ngủ do trưa đã nằm nghỉ quá nhiều nên ngồi một góc giường chờ Đằng Cảnh quay về.
"Vương phi sao người không nằm nghỉ?" - Tiểu Phấn thắp nến lên.
"Ta không mệt gì, chỉ rối loạn chút tiêu hóa uống thuốc vào là khỏe ngay!" - Lam Ninh gồng tay lên.
Tiểu Phấn vừa thắp hết đèn lên thì vương gia cũng quay trở về, trong mắt ngài ấy giờ đây vương phi của mình nhỏ bé như một bé thỏ con. Hình ảnh Lam Ninh giơ móng vuốt ngày nào đâu còn, bây giờ là một cô gái diễm lệ ngồi sau tấm rèm.
"Ta dẫn nàng đi dạo cho khuây khỏa!" - Đằng Cảnh bước đến giường.
"Ngồi một chỗ hoài thiếp cũng chán quá!" - Lam Ninh vén rèm ra.
Tiểu Phấn lập tức chỉnh trang lại y phục và buộc tóc lên giúp Lam Ninh. Nơi này không giống như ở hiện tại chỉ cần mặc chiếc áo khoác là có thể đi khắp nơi, ở đây mỗi bước đi đều có người nhìn ngó nên dù bệnh nhưng khi bước ra ngoài phải đẹp.
Vương gia bảo tiểu Phấn ở lại để ngài ấy đi dạo cùng Lam Ninh là được rồi. Để người ta còn có không gian riêng tư, một lúc là A Tịnh một lúc sau lại tiểu Phấn đến.
"Nàng cảm thấy lạnh không?" - Đằng Cảnh dịu dàng.
"Không lạnh đâu ạ, thiếp khỏe lắm! Tại ăn nhiều quá nên mới thành ra như này!" - Lam Ninh cười trừ.
"Tin đồn nàng mai thai đã được xử lý, trong vẻ mặt mọi người khá thất vọng!" - Đằng Cảnh nhịn cười nói.
"Ha ha, thiếp thấy mặt của hoàng huynh buồn thiu!" - Lam Ninh nói.
Sau khi để Lam Ninh ngồi ngay ngắn trên ghế, Đằng Cảnh làm ra vẻ trịnh trọng ngồi xuống trước mặt vương phi.
"Tháng sau chúng ta tổ chức hôn lễ nha Lam Ninh!" - Đằng Cảnh nghiêm nghị.
"Hả, sao lại gấp thế?" - Lam Ninh ngạc nhiên.
"Ta nghĩ bây giờ là thời gian thích hợp nhất rồi! Người dân Du quốc đã có cuộc sống no đủ, vùng biên cương cũng đã yên ổn, việc triều chính cũng đã đi vào nề nếp. Chúng ta cũng nên nghĩ đến hạnh phúc của mình!" - Đằng Cảnh nắm lấy tay Lam Ninh.
"Phu quân của thiếp đã cực khổ nhiều rồi!" - Lam Ninh ôm chầm lấy Đằng Cảnh.
"Thế là nàng đồng ý đúng không?" - Đằng Cảnh vui vẻ nói.
"Thì thiếp đồng ý lấy chàng từ lâu rồi mà!" - Lam Ninh ngại ngùng.
Đằng Cảng vui mừng đứng lên ôm Lam Ninh xoay mấy vòng, khiến mắt vương phi xoay vòng vòng nhưng vì vương gia quá phấn khích nên cô ấy cũng hợp tác.
Nhưng hậu quả Đằng Cảnh gây ra là Lam Ninh không còn khả năng bước về được, thế là vương gia bế vương phi trở về phòng.
Đêm đó thì vương phi ngủ rất ngon nhưng còn vương gia cứ trằn trọc mãi, đêm nay sẽ là một đêm dài đối với Đằng Cảnh.
Đến buổi thượng triều sáng ngày hôm sau, không một nụ cười mặt ai cũng buồn rầu. Đại vương gia vẫn rất bình tĩnh đợi đến khi hoàng thượng xuất hiện, không khí vẫn mây đen mù mịt.
"Ai có tấu chương thì dâng, không thì bãi triều!" - Tiểu công công hô to.
"Thần đệ muốn thông báo tháng sau là ngày lễ thành hôn của thần và Lam Ninh!" - Đằng Cảnh bước lên trước.
"Trẫm chuẩn...!" - Hoàng thượng suy nghĩ lại.
Lúc này quan thần trong triều mới lấy lại tinh thần và lục lại trí nhớ vài giây trước cố nhớ xem đại vương gia nói gì. Không khí bắt đầu sôi nổi lên, những gương mặt vui vẻ dần hiện ra.
"Cái gì, tháng sau đệ cùng đệ muội cử hành hôn lễ?" - Hoàng thượng đứng lên chuẩn bị chạy xuống.
"Bệ hạ, giữ gìn phẩm giá!" - Tiểu công công giữ người lại.
"Ha ha, đúng đúng! Trẫm sẽ chiếu cáo khắp thiên hạ về hôn lễ của thần đệ, để người dân Du quốc cùng chung vui!" - Gương mặt tràn đầy hạnh phúc.
Chuyện gì vui hoàng thượng sẽ chạy về báo với hoàng hậu, trước khi đi ngài ấy ra hiệu với công công. Tiểu công công cũng nhanh chóng bắt được tín hiệu.
"Bãi triều!" - Công công hô to.
Tin tức về hôn lễ của đại vương gia Du quốc nhanh chóng truyền ra khắp cả kinh thành và đến tận vùng xa xôi hẻo lánh. Những món quà mừng cưới đến liên tục, khiến tam và ngũ vương gia thàng lập một đội quân chuyên nhận quà cưới.